Chap 3
Ngày...tháng...năm...
Sau cái vụ nói chuyện điện thoại hôm trước, dạo này Trang khác lắm. Chẳng còn đòi mình mua bánh hay nước cho uống nữa. Chắc Trang thương mình quá, biết mình không có tiền đút lợn nên tiết kiệm cho mình đấy. Mình cảm động quá đi mất.
Mà dạo này trong lớp tự dưng có tin đồn lạ lắm nhớ. Hồi sáng mình nghe mấy bạn rì rầm với nhau kể gì ấy về "Hiệp sĩ bắn pháo". Mình đọc hết sách lịch sử và nhiều sách về danh nhân rồi mà vẫn chưa nghe đến người này. Lạ ghê cơ.
Tò mò mình mới hỏi bạn Thắng: "Thắng ơi cho Tráng hỏi hiệp sĩ bắn pháo là ai ấy nhỉ mà sao dạo này lớp mình nói nhiều về ông ấy thế?"
Chỉ thấy bạn Thắng cười hô hố rồi Thắng vỗ vai mình, nói nhỏ: "Tao tràn đầy sự thông cảm với mày Tráng ạ. Mày có dùng neptune không tao cho 1 chai?"
Mình không hiểu chuyện gì mà Thắng thông cảm với mình, lại còn tặng cả dầu ăn nữa nhưng tự dưng mình thấy Thắng rất tốt, biết ơn bạn ấy lắm nhưng mình không biết lấy gì đến đáp cho bạn ấy.
Chợt nhớ ra mình nói: "Thắng ơi mồm Thắng thối quá. Hình như sáng Thắng quên chưa đánh răng..."
Còn chưa nói hết câu thì Thắng nó đã điên lên túm lấy tóc mình kéo xuống lên gối túi bụi. Hình như Thắng tính rủ mình tập thể dục.
Đang định bảo: "Mình ra ngoài sân đi Thắng" thì mấy thằng bạn trong lớp chạy lại, kéo bạn Thắng ra.
Được kéo ra xa khỏi Thắng, vẫn nhớ lời cô dặn mình đứng dậy cho lại áo vào trong quần, phủi phủi lại bụi trên mái tóc.
Nhìn Thắng ở xa, mình vẫy tay lớn giọng quan tâm: "Chốc nữa mình tập thể dục tiếp nhé. Mai mình mang chai Listerine cho. Loại này trị mồm thối hiệu quả lắm đấy"
Có tiếng xì xào rồi tiếng bàn ghế va vào nhau ầm ầm ở đâu đó có cả tiếng cười như nắc nẻ nữa. Mình đang định bảo "Các bạn nhẹ tay lại cẩn thận làm hư bàn ghế của công" thì chợt nghe có tiếng nói: " "Hiệp sĩ bắn pháo" vs "Quái vật mồm thối" tỉ lệ 1 ăn 3 có ai bắt cược không? "
Thật ngỡ ngàng cuối cùng mình cũng đã biết "hiệp sĩ bắn pháo" là ai.
Thì ra thật đơn giản đấy là một nhân vật trong game nổi tiếng nào đó. Vậy là thắc mắc đã được giải đáp, mình bỏ về chỗ ngồi luôn không quan tâm đến Thắng nữa.
Mình vừa mới ngồi ngay ngắn thì ở phía bên kia mặt bạn Thắng đột nhiên đỏ lên, bạn ấy điên lên, đẩy ngã dúi dụi mấy bạn đang giữ bạn ấy. Một cách tức giận bạn ấy lao thẳng về phía mình.
"ĐM thằng chó này. Mày chán sống rồi đấy."
Mình còn đang ngơ ngác thì chợt thấy Trang đi qua. Khoảng cách quá xa để có thể cứu nàng mình đành trơ mắt ra nhìn mà lòng đau như cắt. 1 Cú huých trời giáng và Trang ngã dúi dụi.
"Con mẹ nhà mày, mày không có mắt à?"
Trang lồm cồm bò dậy nhìn bạn Thắng chửi. Mình đang định bảo bạn thân và bạn gái của mình đấy đừng có đánh nhau thì đã thấy Thắng dừng lại, giơ tay lên tát cho Trang mấy phát vào mặt
"Mày nói ai không có mắt đấy con chó."
Trang cũng không vừa, nàng cầm guốc lên bổ tới thằng Thắng. Chỉ thấy như phim chưởng thằng Thắng lách qua. Đạp một phát. Trang nhè nhẹ bay lên, đập bốp 1 cái vào tường.
Tự dưng mình thấy ghét thằng Thắng thế. Thằng này đánh cả phụ nữ thế thì không được làm bạn thân với mình rồi, lại còn chửi bậy nữa chứ.
Mình giơ tay về phía nó nói: "Tráng không chơi với Thắng nữa đâu."
Đánh ngã Trang xong, nó tiến tới phía mình đấm mạnh 1 phát vào mặt làm mình ngã dúi dụi, tiếp theo nó giơ chân ra đạp cho mấy cái vào bụng, miệng nó lẩm bẩm: "Mày nói không chơi là không chơi hả thằng chó."
Mình vẫn ôm mặt kiên quyết nói lớn: "Tráng không chơi là không chơi."
Nó vừa đá mình vừa nói: "Không chơi này, không chơi này."
Đang mải ôm đầu thì nghe thấy tiếng Trang nức nở ở gần đó. Có đứa còn nói: "Oa...chảy hết cả máu rồi này."
Vốn mình rất nghe lời thầy: "Một điều nhịn là chín điều lành con ạ." Nhưng lúc đó sốt ruột cho Trang quá nên mình đành phải ra tay. Em rất xin lỗi thầy ạ.
Tung 1 chiêu trong thế võ aikido ra. Mình tưởng tượng như mình đang là Dương Quá còn Trang là Tiểu Long Nữ. Còn thằng Thắng này cho nó vào vai gì nhỉ? Chưa kịp nghĩ ra vai cho nó mình đã bị nó sút thêm cho mấy phát vào mặt. Nổi điên mình liền tung tuyệt chiêu trong quỳnh hoa bảo điển của Nhạc Bất Quần ra. Tay trái mình đưa lên gạt mạnh vào chân nó, tay phải đấm mạnh 1 phát vào hạ bộ. Chỉ thấy thằng Thắng kêu éc lên một tiếng. Giây lát sau nó ôm chặt hạ bộ khuỵu xuống, miệng thì sùi hết cả bọt mép lên.
"Thắng ơi, Tráng xin lỗi, Tráng quý Thắng lắm nhưng vì tình yêu Tráng đành phải hi sinh Thắng thôi."
Đang định đứng dậy giơ tay lên làm dấu hiệu Victory thì mình sực nhớ đến Trang. Mình chạy vội lại về phía nàng bế sốc nàng lên, chạy 1 mạch về phía phòng y tế.
Vừa đến phòng y tế, gặp mặt cô y tá, mình nói nhanh luôn: "Dạ thưa cô, bạn con mới bị thương cô băng bó nhanh cho bạn con với ạ."
Cô y tá kiểm tra vết máu, sau đó cười cười rồi đuổi mình ra ngoài đứng.
Chỉ thấy 1 lúc sau Trang được mặc quần áo khác bước ra. Mặt nàng nhìn mình đỏ lừ lên đáng yêu chết đi được.
Phía bên trong cô y tá cười cười nói với theo: "Lần sau em nhớ mang theo băng nhé."
Mình thấy Trang không nói gì mà chỉ xấu hổ bước nhanh hơn.
Giữ thói quen của một học sinh tốt mình bèn quay vào trong khoanh tay chào cô rồi nói: "Dạ con nhớ rồi ạ. Con sẽ mang theo cả gạc nữa. Cô yên tâm. Cám ơn cô ạ."
Chẳng hiểu sao mình thấy cô y tá ôm bụng cười như nắc nẻ. Mình bối rối cười trừ rồi chạy lại về phía Trang.
"Trang có sao không? Tráng lo cho Trang lắm đấy."
Đột nhiên Trang quay ra hôn chụt 1 phát vào má mình xong chạy biến mất.
Mình không hiểu thế là sao nhưng chắc chắn tối nay mình không ngủ được mất.
Mà lúc được ôm Trang chạy về phòng y tế có một chuyện khó giải thích lắm nhớ. Tự dưng cái ấy nó cứng đơ mà bình thường nó xìu như bún. Có lẽ mình là người đầu tiên phát hiện ra được luồng điện của con gái có khả năng làm tăng cơ bắp của đàn ông. Khéo mình đạt giải noben với công trình này mất. Nhưng phải thử nghiệm nhiều mới biết được. Vì tình yêu mình phải cố lên.
chap 4-5
Hiển thị các bài đăng có nhãn Những Chuyện Viết Dở. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Những Chuyện Viết Dở. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013
Nhật kí tán tỉnh của trai ngoan Chap 4-5
Chap 4
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay cô chủ nhiệm đổi chỗ trong lớp. Mình bị chuyển lên ngồi với bạn Vi, còn Trang chuyển qua tổ 2 ngồi với bạn Quý.
Phút chia li thật là cảm xúc. Lúc Trang đứng dậy mình chỉ muốn khóc. Lẽ nào tụi mình chia ly từ đây. Mình chỉ muốn nói với Trang: “Trang ơi Tráng vẫn sẽ mãi yêu Trang dù Trang có chuyển sang ngồi với Quý.”
Đang trong cơn đắm đuối thì mình phát hiện ra Trang nhìn mình rất trìu mến mà không chỉ Trang đâu nhớ, mấy bạn ngồi trên và dưới mình cũng nhìn mình như thế nữa. Mọi người làm mình cảm động phát khóc mất.
Đang định đưa tay lên miệng hôn gió rồi nói I LOVE YOU với tất cả mọi người thì đột nhiên thằng Tuấn từ đâu chạy tới, vỗ vai mình một cái: "Thằng đần, có tiền lẻ không cho tao 500 mua thuốc."
Mình sững sờ quay qua nhìn Tuấn, ánh mắt miên man không dứt. Thằng Tuấn sợ quá, lùi sát người lại, dí vào mép tường.
Mình lạnh lùng nói:
"Tráng không có 500..."
Cả lớp nín thở nhìn mình và Tuấn. Chỉ thấy Tuấn 2 chân va vào nhau run lập cập như cầy sấy.
"...Tráng chỉ còn 1000 thôi. Tuấn cầm tạm nhé."
Thế là cả lớp ồ lên, mình nghe thấy loáng thoáng mấy tiếng:
"Mả mẹ con Vi hên thế được ngồi cạnh thằng đần vừa có đồ ăn, vừa chép bài được sướng."
"Ước gì con được như cô ấy."
"Hỏi thế giới này công lý ở đâu."
..................
Blah blah
Mình đứng trơ trọi ở đó 1 mình, đứng giữa những tiếng hò reo cảm giác thật là Yomost.
Không biết xa nhau từ đây Trang có còn nhớ đến mình không nữa. Còn mình, mình nhớ Trang lắm lắm.
Ngày...tháng...năm...
Đã 2 ngày kể từ khi xa Trang mình không được nói chuyện gì với cô ấy. Nhớ quá. Hôm nay mình lấy giấy ra nhắn tin.
"Trang ơi chúc Trang buổi sáng tốt lành nhé."
Mình thấy lúc Trang mở tờ giấy ra cô ấy cười hạnh phúc lắm, rốt cuộc là nàng đã yêu mình rồi chăng.
Lúc sau mình cũng nhận được 1 tờ giấy. Cảm giác thật là sung sướng lắm. Hết sức hồi hộp mình run run đưa tay mở tờ giấy ra.
Một dòng chữ uốn lượn đẹp như chữ bác sĩ hiện ra: "Thằng hâm, đừng có phiền bà lói chuyện với Quý."
Tình nghĩa bao năm của bọn mình, em nỡ quên vậy sao Trang. Ánh mắt mình lặng lẽ xa xăm, đôi môi buồn bã hát bài “Người ấy”
Ngày...tháng...năm...
Thấm thoát cũng được 4 hôm kể từ hôm Trang ngừng nói chuyện cả mình để nói chuyện với Quý. Mình vốn đối xử rất tốt với mọi người, vốn không tranh dành với ai cả ngay cả trong tình yêu cũng vậy. Mẹ đã dạy mình như thế mà. Thế nhưng vì một công trình khoa học vĩ đại mình không thể khoanh tay để mọi thứ trôi qua như vậy được. Mình sẽ cố gắng dành lại Trang từ tay Quý.
Cả sáng mình chỉ ngồi ngắm Trang. Buồn thối ruột luôn. Nhất là khi thấy nàng cười với Quý. Trước đây nàng chưa bao giờ cười với mình như thế .
Đang trong lúc chăm chú nghiên cứu 2 đối tượng khả nghi bằng đôi mắt lươn thì cái Vi nó chợt lên tiếng: “Tráng ơi mời Tráng ăn bánh!”
Mình hơi giật mình tưởng bị phát hiện cánh tay vung lên chống chế: “À không…không…”
Chỉ thấy mềm mềm cưng cứng, cái ấy của mình đang xìu xìu như bún đột nhiên cứng đơ. Định luật Tráng 1 chả nhẽ sắp thành công rồi sao?
Mình đang miên man trong niềm hạnh phúc thì một tiếng hét chói lói vang lên: “SÀMMM SỠƠƠƠ…”
Rồi bốp 1 cái mình gục xuống luôn không còn thấy gì nữa.
Mờ mờ ảo ảo tỉnh dậy trong phòng y tế. Mình quyết định phải ghi lại định luật Tráng 1 kẻo quên mất.
Định luật Tráng 1: Cơ bắp chỉ có thể phình ra hoặc cứng lên khi đụng vào hoặc ngắm. Khi cái ấy cứng lên thì đề phòng bị hoa mắt.
Dù đã thành công bước đầu trong việc xây dựng định luật Tráng 1 nhưng mình không thể nào không nhớ đến Trang trong tâm trí. Trang ơi anh muốn cùng em xây dựng định luật Tráng 2 và Tráng 3 nữa cơ. Đừng rời xa anh em nhé.
Chap 5
Ngày...tháng...năm...
Sáng nay đến lớp, ngồi vào chỗ, mình thấy Vi nhìn mình rất lạ.
Trong mênh mông làn sóng mắt mình nhìn thấy 1 điều rất chi là ám ảnh.
Để mình tả Vi cho mọi người dễ hình dung nhớ. Vi có một đôi mắt nâu đen thăm thẳm, lông mày bạn ấy rất là thanh, mảnh và dài nhé. Mái tóc của Vi thì mềm mại và bóng. Nó được tết lệch sang một bên để tôn lên cái nước da trắng hồng ngai ngái như sữa của bạn ấy ý. Ngoài những điểm rất bình thường ấy ra thì nhỏ Vi còn có một đôi môi rất là mọng đỏ và ướt át nữa. Cộng với 1 cái mũi thon nhỏ mà người ta hay gọi là dọc dừa ấy thì Vi chỉ còn có thêm mỗi cái cổ thon thon trăng trắng cao cao và bộ ngực căng căng, vun vút tròn lẳn nữa thôi. Đấy Vi chỉ bình thường thế thôi mà các bạn khác cứ tung hô bạn ấy lên là thánh nữ. Lạ thật.
Nhớ lại cái giây phút ám ảnh đó mình đưa 1 ngón tay ra nhằm thẳng cổ Vi chọt tới.
Chỉ thấy Vi ngả người ra thoát khỏi chiêu đó của mình.
Trong chớp mắt Vi liền vung tay lên.
Mình chỉ thấy nhói lên một cái. Hai ngón tay của cô ấy đã bắt chặt lấy ngón trỏ của mình kẹp vào giữa.
Mình đã cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào nhúc nhích được. Ngón tay của cô ấy mỗi lúc lại siết chặt hơn nữa, làm mình đau muốn khóc.
Giãy mãi mà không xong mình đành buông xuôi xuống để cho đỡ đau. Xui xẻo thế nào mà lúc mình buông xuôi xuống, mình lại bị mất đà ngã đè lên người Vi. Cả hai cùng ngã người xuống. Đang định nói câu xin lỗi thì mình phát hiện ra môi mình đang áp chặt xuống môi của Vi.
Cái lưỡi mình đá lên nhưng không nói gì được cả. Mình chỉ thấy ngòn ngọt, âm ấm. Cái cọng bún của mình chợt cứng lên nhưng nó không quan trọng bằng 1 chuyện mà mình vừa mới sực nhớ tới.
Nụ hôn đầu đời thần thánh của mình đã bị Vi cướp mất. Mình muốn khóc lắm nhưng nhớ lời người lớn dặn là đàn ông thì không được khóc.
Thế là mình bèn cố hét lớn lên. Lưỡi mình càng đá lên tợn hơn nữa nhưng chẳng hiểu sao âm thanh phát ra lại chỉ có tiếng “Ưm ưm”. Thế mới lạ chứ.
Nhớ lại lúc đó mình chỉ thấy Vi trợn to mắt. Mặt bạn ấy ửng đỏ như táo chín. Còn cả lớp thì ồ lên 1 tiếng.
Đâu đó có tiếng:
“Phắc, thằng đần làm trò gì thế…”
“Mả mẹ nó thằng chó…”
Tiếng huyên náo đang ồ ồ lên thì Trang bước vào lớp, mình giật mình, bèn lấy hai tay đưa lên, để vào ngực Vi đẩy ra, tiện thể nặn luôn cái mụn trứng cá bé xíu ở cổ bạn ấy- cái thứ mà đã làm cho mình bị ám ảnh suốt cả buổi sáng ý.
Chỉ thấy Vi mở to mắt hơn nữa, tiếp đó bạn ấy xìu xìu đi rồi ngã xuống. Mình đang định đỡ lấy bạn ấy thì một chiếc dép ở đâu đột nhiên bay tới, mình đành tránh ra, đánh tay lên xử ra một thế gạt trong aikido.
“Ruỳnh” 1 tiếng, lúc Vi ngã chạm vào đất cũng là lúc cái dép bị gạt văng ra, lao bốp vào mặt Trang 1 cái.
Lúc ấy, mình nhìn Trang rất là khó xử nhớ. Chẳng biết phải giải thích với Trang như thế nào.
Còn đang lúng túng thì nguyên đám con trai trong lớp cộng với mấy bạn trai trong lớp khác đột nhiên xông tới.
Thấy các bạn ấy xông lên mình cảm kích quá. Chắc các bạn ấy biết rõ có truyện gì định giải thích giúp mình với Trang đây mà.
Bạn đầu tiên xông tới, lấy tay kẹp chặt cổ mình ghì xuống chắc bạn ấy định diễn tả lại hành động kẹp ngón tay của Vi, mấy bạn khác xông tới sau thì dành nhau kẹp tóc, kẹp mũi, kẹp miệng mình. Một số bạn khác thì dành phần đấm để diễn tả hành động gạt dẹp.
Nhưng lạ nhất là có một số bạn có hành động lên gối với cả sút bóng nữa. Mình chẳng hiểu mấy bạn này đang diễn tả lại hành động gì nữa giờ thể dục đã hết rồi mà.
Trong không khí hết sức khẩn trương đó, mình nghe loáng thoáng tiếng ai đó: “Đánh chết mẹ thằng chó đi anh em…”
“Thiến nó…”
…..
Blah blah
Hình như sự giải thích của mấy bạn ấy cũng có hiệu quả thì phải.
Chỉ thấy Trang rẽ mọi người đi lên, tiến về phía mình đang bị xô kéo. Dù mồm mình lúc đó hơi mặn mặn đắng đắng ngọt ngọt và cả người mình cũng đang hơi ê ẩm nữa nhưng mình vẫn cố gắng nở 1 nụ cười hết sức trìu mến với Trang.
Trang cũng nhoẻn miệng ra cười lại với mình 1 cái hết sức là dễ thương nhớ.
Đột nhiên Trang đá chân lên. 1 chiếc guốc khoảng 7 phân gì đấy bay ra. Nó chầm chậm nhẹ nhàng rơi xuống tay Trang.
Trang tính làm gì mình còn chưa đoán được thì chiếc guốc đã bay lên. Chỉ nghe cốp 1 cái bạn Long đang giữ tay mình liền bắn ra. Lúc bạn ấy chạm đất mình còn thấy chân tay bạn ấy giật giật nữa.
Mình thương Long quá chẳng biết phải nói sao thì đột nhiên nghe thấy loáng thoáng có tiếng:
“Mả mẹ nó nhầm rồi.”
Mình nhìn lại vào Trang. Đúng lúc này 1 giọt mồ hôi trên trán Trang đột nhiên rơi xuống. Nó chầm chậm lướt qua cái cổ, xuyên qua cái lỗ áo bé xíu rồi bắn ra tung tóe ở 1 cái khe sâu hun hút. Đột nhiên cọng bún lại cứng lên. Nó chọc chọc làm mình khó chịu quá.
Mình đang định reo lên Tráng 1 thì đột nhiên nghe cốp 1 tiếng. Thế là mình mê man đi không còn biết gì nữa. Trong cơn mê man mình nghe loáng thoáng có tiếng giã dò của ai đó. Thật kì lạ.
Tỉnh dậy mình đã thấy mình nằm trên chiếc giường âm ấm ở nhà rồi. Đầu mình được băng trắng xóa.
Đột nhiên mình nghe thấy tiếng mẹ khóc hing híc ở ngoài: “Con với chả cái. Bé tí mà đã không nên thân. Tôi đã bảo với ông rồi ông phải nói chuyện với nó đi mà ông không nghe.”
“Thì bà cứ từ từ chứ.”
“Từ cái gì mà từ…”
Thỉnh thoảng bố mẹ mình cũng tranh luận với nhau như thế. Giữ nề nếp của 1 người học sinh tốt là không bao giờ nghe trộm truyện của người khác. Mình bèn đứng lên, chạy ra khỏi giường, lại gần cánh cửa, đóng lại, sau đó ấn vào mấy cái công tắc đèn, rồi quay trở lại, trèo lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường đi ngủ mà mình miên man suy nghĩ không thôi.
Trang ơi, Tráng nhớ Trang lắm lắm.
http://kuteaz.blogspot.com/2013/04/nhat-ki-tan-tinh-cua-trai-ngoan-chap-5-6.html
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay cô chủ nhiệm đổi chỗ trong lớp. Mình bị chuyển lên ngồi với bạn Vi, còn Trang chuyển qua tổ 2 ngồi với bạn Quý.
Phút chia li thật là cảm xúc. Lúc Trang đứng dậy mình chỉ muốn khóc. Lẽ nào tụi mình chia ly từ đây. Mình chỉ muốn nói với Trang: “Trang ơi Tráng vẫn sẽ mãi yêu Trang dù Trang có chuyển sang ngồi với Quý.”
Đang trong cơn đắm đuối thì mình phát hiện ra Trang nhìn mình rất trìu mến mà không chỉ Trang đâu nhớ, mấy bạn ngồi trên và dưới mình cũng nhìn mình như thế nữa. Mọi người làm mình cảm động phát khóc mất.
Đang định đưa tay lên miệng hôn gió rồi nói I LOVE YOU với tất cả mọi người thì đột nhiên thằng Tuấn từ đâu chạy tới, vỗ vai mình một cái: "Thằng đần, có tiền lẻ không cho tao 500 mua thuốc."
Mình sững sờ quay qua nhìn Tuấn, ánh mắt miên man không dứt. Thằng Tuấn sợ quá, lùi sát người lại, dí vào mép tường.
Mình lạnh lùng nói:
"Tráng không có 500..."
Cả lớp nín thở nhìn mình và Tuấn. Chỉ thấy Tuấn 2 chân va vào nhau run lập cập như cầy sấy.
"...Tráng chỉ còn 1000 thôi. Tuấn cầm tạm nhé."
Thế là cả lớp ồ lên, mình nghe thấy loáng thoáng mấy tiếng:
"Mả mẹ con Vi hên thế được ngồi cạnh thằng đần vừa có đồ ăn, vừa chép bài được sướng."
"Ước gì con được như cô ấy."
"Hỏi thế giới này công lý ở đâu."
..................
Blah blah
Mình đứng trơ trọi ở đó 1 mình, đứng giữa những tiếng hò reo cảm giác thật là Yomost.
Không biết xa nhau từ đây Trang có còn nhớ đến mình không nữa. Còn mình, mình nhớ Trang lắm lắm.
Ngày...tháng...năm...
Đã 2 ngày kể từ khi xa Trang mình không được nói chuyện gì với cô ấy. Nhớ quá. Hôm nay mình lấy giấy ra nhắn tin.
"Trang ơi chúc Trang buổi sáng tốt lành nhé."
Mình thấy lúc Trang mở tờ giấy ra cô ấy cười hạnh phúc lắm, rốt cuộc là nàng đã yêu mình rồi chăng.
Lúc sau mình cũng nhận được 1 tờ giấy. Cảm giác thật là sung sướng lắm. Hết sức hồi hộp mình run run đưa tay mở tờ giấy ra.
Một dòng chữ uốn lượn đẹp như chữ bác sĩ hiện ra: "Thằng hâm, đừng có phiền bà lói chuyện với Quý."
Tình nghĩa bao năm của bọn mình, em nỡ quên vậy sao Trang. Ánh mắt mình lặng lẽ xa xăm, đôi môi buồn bã hát bài “Người ấy”
Ngày...tháng...năm...
Thấm thoát cũng được 4 hôm kể từ hôm Trang ngừng nói chuyện cả mình để nói chuyện với Quý. Mình vốn đối xử rất tốt với mọi người, vốn không tranh dành với ai cả ngay cả trong tình yêu cũng vậy. Mẹ đã dạy mình như thế mà. Thế nhưng vì một công trình khoa học vĩ đại mình không thể khoanh tay để mọi thứ trôi qua như vậy được. Mình sẽ cố gắng dành lại Trang từ tay Quý.
Cả sáng mình chỉ ngồi ngắm Trang. Buồn thối ruột luôn. Nhất là khi thấy nàng cười với Quý. Trước đây nàng chưa bao giờ cười với mình như thế .
Đang trong lúc chăm chú nghiên cứu 2 đối tượng khả nghi bằng đôi mắt lươn thì cái Vi nó chợt lên tiếng: “Tráng ơi mời Tráng ăn bánh!”
Mình hơi giật mình tưởng bị phát hiện cánh tay vung lên chống chế: “À không…không…”
Chỉ thấy mềm mềm cưng cứng, cái ấy của mình đang xìu xìu như bún đột nhiên cứng đơ. Định luật Tráng 1 chả nhẽ sắp thành công rồi sao?
Mình đang miên man trong niềm hạnh phúc thì một tiếng hét chói lói vang lên: “SÀMMM SỠƠƠƠ…”
Rồi bốp 1 cái mình gục xuống luôn không còn thấy gì nữa.
Mờ mờ ảo ảo tỉnh dậy trong phòng y tế. Mình quyết định phải ghi lại định luật Tráng 1 kẻo quên mất.
Định luật Tráng 1: Cơ bắp chỉ có thể phình ra hoặc cứng lên khi đụng vào hoặc ngắm. Khi cái ấy cứng lên thì đề phòng bị hoa mắt.
Dù đã thành công bước đầu trong việc xây dựng định luật Tráng 1 nhưng mình không thể nào không nhớ đến Trang trong tâm trí. Trang ơi anh muốn cùng em xây dựng định luật Tráng 2 và Tráng 3 nữa cơ. Đừng rời xa anh em nhé.
Chap 5
Ngày...tháng...năm...
Sáng nay đến lớp, ngồi vào chỗ, mình thấy Vi nhìn mình rất lạ.
Trong mênh mông làn sóng mắt mình nhìn thấy 1 điều rất chi là ám ảnh.
Để mình tả Vi cho mọi người dễ hình dung nhớ. Vi có một đôi mắt nâu đen thăm thẳm, lông mày bạn ấy rất là thanh, mảnh và dài nhé. Mái tóc của Vi thì mềm mại và bóng. Nó được tết lệch sang một bên để tôn lên cái nước da trắng hồng ngai ngái như sữa của bạn ấy ý. Ngoài những điểm rất bình thường ấy ra thì nhỏ Vi còn có một đôi môi rất là mọng đỏ và ướt át nữa. Cộng với 1 cái mũi thon nhỏ mà người ta hay gọi là dọc dừa ấy thì Vi chỉ còn có thêm mỗi cái cổ thon thon trăng trắng cao cao và bộ ngực căng căng, vun vút tròn lẳn nữa thôi. Đấy Vi chỉ bình thường thế thôi mà các bạn khác cứ tung hô bạn ấy lên là thánh nữ. Lạ thật.
Nhớ lại cái giây phút ám ảnh đó mình đưa 1 ngón tay ra nhằm thẳng cổ Vi chọt tới.
Chỉ thấy Vi ngả người ra thoát khỏi chiêu đó của mình.
Trong chớp mắt Vi liền vung tay lên.
Mình chỉ thấy nhói lên một cái. Hai ngón tay của cô ấy đã bắt chặt lấy ngón trỏ của mình kẹp vào giữa.
Mình đã cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào nhúc nhích được. Ngón tay của cô ấy mỗi lúc lại siết chặt hơn nữa, làm mình đau muốn khóc.
Giãy mãi mà không xong mình đành buông xuôi xuống để cho đỡ đau. Xui xẻo thế nào mà lúc mình buông xuôi xuống, mình lại bị mất đà ngã đè lên người Vi. Cả hai cùng ngã người xuống. Đang định nói câu xin lỗi thì mình phát hiện ra môi mình đang áp chặt xuống môi của Vi.
Cái lưỡi mình đá lên nhưng không nói gì được cả. Mình chỉ thấy ngòn ngọt, âm ấm. Cái cọng bún của mình chợt cứng lên nhưng nó không quan trọng bằng 1 chuyện mà mình vừa mới sực nhớ tới.
Nụ hôn đầu đời thần thánh của mình đã bị Vi cướp mất. Mình muốn khóc lắm nhưng nhớ lời người lớn dặn là đàn ông thì không được khóc.
Thế là mình bèn cố hét lớn lên. Lưỡi mình càng đá lên tợn hơn nữa nhưng chẳng hiểu sao âm thanh phát ra lại chỉ có tiếng “Ưm ưm”. Thế mới lạ chứ.
Nhớ lại lúc đó mình chỉ thấy Vi trợn to mắt. Mặt bạn ấy ửng đỏ như táo chín. Còn cả lớp thì ồ lên 1 tiếng.
Đâu đó có tiếng:
“Phắc, thằng đần làm trò gì thế…”
“Mả mẹ nó thằng chó…”
Tiếng huyên náo đang ồ ồ lên thì Trang bước vào lớp, mình giật mình, bèn lấy hai tay đưa lên, để vào ngực Vi đẩy ra, tiện thể nặn luôn cái mụn trứng cá bé xíu ở cổ bạn ấy- cái thứ mà đã làm cho mình bị ám ảnh suốt cả buổi sáng ý.
Chỉ thấy Vi mở to mắt hơn nữa, tiếp đó bạn ấy xìu xìu đi rồi ngã xuống. Mình đang định đỡ lấy bạn ấy thì một chiếc dép ở đâu đột nhiên bay tới, mình đành tránh ra, đánh tay lên xử ra một thế gạt trong aikido.
“Ruỳnh” 1 tiếng, lúc Vi ngã chạm vào đất cũng là lúc cái dép bị gạt văng ra, lao bốp vào mặt Trang 1 cái.
Lúc ấy, mình nhìn Trang rất là khó xử nhớ. Chẳng biết phải giải thích với Trang như thế nào.
Còn đang lúng túng thì nguyên đám con trai trong lớp cộng với mấy bạn trai trong lớp khác đột nhiên xông tới.
Thấy các bạn ấy xông lên mình cảm kích quá. Chắc các bạn ấy biết rõ có truyện gì định giải thích giúp mình với Trang đây mà.
Bạn đầu tiên xông tới, lấy tay kẹp chặt cổ mình ghì xuống chắc bạn ấy định diễn tả lại hành động kẹp ngón tay của Vi, mấy bạn khác xông tới sau thì dành nhau kẹp tóc, kẹp mũi, kẹp miệng mình. Một số bạn khác thì dành phần đấm để diễn tả hành động gạt dẹp.
Nhưng lạ nhất là có một số bạn có hành động lên gối với cả sút bóng nữa. Mình chẳng hiểu mấy bạn này đang diễn tả lại hành động gì nữa giờ thể dục đã hết rồi mà.
Trong không khí hết sức khẩn trương đó, mình nghe loáng thoáng tiếng ai đó: “Đánh chết mẹ thằng chó đi anh em…”
“Thiến nó…”
…..
Blah blah
Hình như sự giải thích của mấy bạn ấy cũng có hiệu quả thì phải.
Chỉ thấy Trang rẽ mọi người đi lên, tiến về phía mình đang bị xô kéo. Dù mồm mình lúc đó hơi mặn mặn đắng đắng ngọt ngọt và cả người mình cũng đang hơi ê ẩm nữa nhưng mình vẫn cố gắng nở 1 nụ cười hết sức trìu mến với Trang.
Trang cũng nhoẻn miệng ra cười lại với mình 1 cái hết sức là dễ thương nhớ.
Đột nhiên Trang đá chân lên. 1 chiếc guốc khoảng 7 phân gì đấy bay ra. Nó chầm chậm nhẹ nhàng rơi xuống tay Trang.
Trang tính làm gì mình còn chưa đoán được thì chiếc guốc đã bay lên. Chỉ nghe cốp 1 cái bạn Long đang giữ tay mình liền bắn ra. Lúc bạn ấy chạm đất mình còn thấy chân tay bạn ấy giật giật nữa.
Mình thương Long quá chẳng biết phải nói sao thì đột nhiên nghe thấy loáng thoáng có tiếng:
“Mả mẹ nó nhầm rồi.”
Mình nhìn lại vào Trang. Đúng lúc này 1 giọt mồ hôi trên trán Trang đột nhiên rơi xuống. Nó chầm chậm lướt qua cái cổ, xuyên qua cái lỗ áo bé xíu rồi bắn ra tung tóe ở 1 cái khe sâu hun hút. Đột nhiên cọng bún lại cứng lên. Nó chọc chọc làm mình khó chịu quá.
Mình đang định reo lên Tráng 1 thì đột nhiên nghe cốp 1 tiếng. Thế là mình mê man đi không còn biết gì nữa. Trong cơn mê man mình nghe loáng thoáng có tiếng giã dò của ai đó. Thật kì lạ.
Tỉnh dậy mình đã thấy mình nằm trên chiếc giường âm ấm ở nhà rồi. Đầu mình được băng trắng xóa.
Đột nhiên mình nghe thấy tiếng mẹ khóc hing híc ở ngoài: “Con với chả cái. Bé tí mà đã không nên thân. Tôi đã bảo với ông rồi ông phải nói chuyện với nó đi mà ông không nghe.”
“Thì bà cứ từ từ chứ.”
“Từ cái gì mà từ…”
Thỉnh thoảng bố mẹ mình cũng tranh luận với nhau như thế. Giữ nề nếp của 1 người học sinh tốt là không bao giờ nghe trộm truyện của người khác. Mình bèn đứng lên, chạy ra khỏi giường, lại gần cánh cửa, đóng lại, sau đó ấn vào mấy cái công tắc đèn, rồi quay trở lại, trèo lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường đi ngủ mà mình miên man suy nghĩ không thôi.
Trang ơi, Tráng nhớ Trang lắm lắm.
http://kuteaz.blogspot.com/2013/04/nhat-ki-tan-tinh-cua-trai-ngoan-chap-5-6.html
Nhật kí tán tỉnh của trai ngoan Chap 6-7
Chap 6
Ngày…tháng…năm…
Kể từ sau hôm hỗn loạn ở trên lớp ấy. Mấy ngày gần đây hôm nào cũng có bạn sang thăm mình, hỏi han sức khỏe.
Ngoài dạy mình đọc rap bằng mấy bài “căm mon men” và “fạc kíu” ra thì các bạn ấy còn tích cực giao lưu võ thuật với mình nữa. Nhờ các bạn ấy mà khả năng đọc rap và võ thuật của mình ngày càng tăng tiến.
Rap thì mình đã có thể đọc ngon 2 bài “căm mon men” và “fạc kíu” rồi. Còn võ thuật thì kém hơn 1 tí. Mình mới có khả năng chịu đòn bằng gạch đá bê tông thôi còn khả năng chịu đòn bằng sắt thép mình vẫn chưa chịu được.
Hôm nay lớp mình nhận thêm 1 bạn học sinh mới.
Bạn này đẹp trai lắm mà cái tên của bạn ấy cũng rất đẹp nữa nhớ.
Trần Văn Đẹp.
Nhà bạn Đẹp là đại lý bán kẹo cao su cấp 1 nên bạn ấy có dáng của một vị công tử lắm ý. Ngay hôm đầu vào lớp bạn ấy rất hào phóng tặng cho mỗi bạn trong lớp 1 gói kẹo cao su.
Thương hiệu kẹo cao su này nổi tiếng lắm nhớ, của nước ngoài thì phải.
Mình chỉ thấy ghi ở ngoài nhãn là cao su OK.
Chẳng mấy khi mà được tặng kẹo cao su nổi tiếng như vậy, mình quyết định cất đi làm kỉ niệm. Mình bắt đầu thấy quý bạn Đẹp này rồi đấy.
Đầu giờ hôm ấy vì mải nói chuyện riêng trong lớp Trang bị cô gọi lên bảng kiểm tra miệng. Mình thấy lúc Trang bị gọi lên, bạn Quý lập tức quay ngoắt mặt đi hướng khác mặt bạn ấy rất là ngây thơ nhớ. Bạn Quý này đểu thế không biết, chưa gì đã lộ rõ bản chất của mấy gã sở khanh rồi. Mình thương Trang quá.
Trang đứng lên trên bục. Ánh mắt nàng nhìn xuống phía dưới như van nài nhưng không một ai trong lớp đoái hoài đến nàng ấy.
Mọi người đều lơ mặt hết đi, chăm chú cầm sách lên đọc. Hình như ai cũng sợ bị liên lụy hết á.
Đứng trước tình cảnh ấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Mình khe khẽ vẫy tay, nhìn Trang nhấp nháy mắt.
Trang bắt được sóng, vẻ uể oải của nàng bừng tỉnh, giống như là Póp bai vừa được ăn rau chân vịt, nàng mở to hai mắt, ưỡn ngực thẳng lên, chỉ thiếu mỗi điệu đấm bình bịch vào ngực như là kinh kong nữa thôi là đủ bộ.
Mình truyền khẩu quyết vào miệng nhả ra từng chữ một cách đều đặn: “Văn…học…đương…đại…chia…ra…làm…4…loại…chính… ”
Trang gật đầu mừng tủi dường như cuối cùng nàng đã tìm ra được chân lý. Nàng tự tin đọc lớn: “Chăm học điên dại chia ra làm 4 loại chính thứ nhất là học nhiều quá hóa ngu, thứ hai là học nhiều nên sinh bệnh, thứ ba là học nhiều sinh ảo tưởng và cuối cùng là học nhiều nên không vô. Nói đến học ngu thì lại chia ra làm 2 loại học ngu vì lười và học ngu bẩm sinh…”
Cô giáo ở cạnh đó nhìn Trang đọc lưu loát, mồm liền há hốc ra, tay run rẩy đánh rơi cả cái bút. Các bạn trong lớp mình thì không đánh rơi bút nhưng mà sách thì văng ra tung tóe.
Mình chỉ nghe thấy cô giáo nhẹ nhàng, dịu dàng và tình cảm, lên giọng tông cao nói: “Chị Trang…0 điểm…về chỗ….”
“Anh Tráng…chăm chỉ…nhắc bài…cũng…0 điểm luôn…”
Ơ sao cô lại biết mình nhắc bài cho Trang nhỉ. Kì lạ quá. Rõ ràng là khi nãy cô hỏi ai nhắc bài cho bạn Trang thì không một ai nói gì cơ mà. Quay qua nhìn Vi cùng mấy bạn khác mình thấy ngón tay của mọi người đều chỉ về phía mình. À cái này là hành động của các bạn dạy mình đọc rap hay làm. Thế là mình lẩm bẩm luôn:
“Căm mon men”, “fạc kíu”
Chỉ thấy một chiếc giẻ từ đâu phi tới. Dáng bay của nó như sao chổi, bắn ra vô số những hạt bụi trắng xóa.
Mình đang định ưỡn người ra tránh giống diễn viên trong phim Matrix thì có một giọng nói quyền uy làm mình đứng hình.
“ANH TRÁNG RA GÓC LỚP ĐỨNG CHO TÔI”
Tiếng nói quyền uy của một vị thần.
“Bốp” 1 cái. Cuối cùng sao chổi cũng va vào hành tinh. Sự sống bị hủy diệt hoàn toàn.
Lần đầu tiên bị điểm 0 trong đời mình thấy hổ thẹn quá. Lúc Trang từ trên bục đi xuống nàng không quên đưa tay lên vẫy vẫy chào mình.
Thôi không sao dù được 0 điểm nhưng tình cảm giữa bọn mình ngày càng thắm thiêt hơn cũng đáng.
Chỉ thấy bàn tay Trang đang xòe ra vẫy mình, bỗng 4 ngón cụp lại. Chỉ còn lại duy nhất một ngón. Đấy là ngón giữa. Trang trìu mến nhìn mình ngoắc ngoắc. Chắc nàng tính rủ mình đi chơi đây mà. Thật là sung sướng và cảm động quá. Đêm nay mình bị mất ngủ mất.
Chap 7
Ngày…tháng…năm…
Sau cái hôm bị 0 điểm lần đầu tiên ấy. Mấy hôm nay mình cứ nghĩ mãi về việc rủ Trang đi chơi. Rủ nàng đi đâu và nói chuyện gì với nàng bây giờ nhỉ? Mình bí quá mà chẳng biết hỏi ai tư vấn. Đúng lúc đấy thì mình nhìn thấy bạn Đẹp bước vào.
Đang định giơ tay chào bạn ấy 1 cái thì bao nhiêu là người chạy xộc đến.
Cả đám ào ào như ong vỡ tổ:
“Đại ca đến rồi…”
“Tình thánh thiếu gia…”
“Giúp em, giúp em…”
Bạn Đẹp đứng giữa đám đông như là ca sĩ Đan Trường đứng bên người hâm mộ.
Từ tốn gạt nhẹ đám người ra, bạn Đẹp vừa đi vừa nói: “Các chú còn non xanh lắm, kinh nghiệm đẽo gái như các chú thì bảo sao gái nó chả bỏ…”
Bạn Đẹp ngồi xuống, húng hắng ho nhẹ đoạn tiếp: “Thôi bây giờ các chú có câu hỏi gì thì ghi ra giấy rồi gửi lại cho anh. Anh sẽ có lời khuyên riêng cho từng chú. Nhớ ghi họ tên lên trên giấy đấy kẻo anh lại đưa nhầm.”
Thế là các bạn trong lớp ào ào về chỗ, ai ai cũng lấy giấy ra ghi ghi, viết viết. Mình chưa bao giờ lại trông thấy lớp mình trở nên chăm chỉ như thế. Hồi trước mình chỉ quý bạn Đẹp thôi chứ giờ mình còn thấy nể bạn ấy nữa.
Tò mò mình lân la lại ngồi xuống cạnh bạn Đẹp. Còn chưa kịp nói gì thì Đẹp đã quay qua mình hất mặt:
“Chú có chuyện gì thế?”
“À không Tráng chỉ muốn hỏi Đẹp một chuyện thôi”
“Ừ chú cứ hỏi đi.”
Mình đang định hỏi Tráng làm cách nào để biến một người lười trở thành người chăm chỉ thì đúng lúc đấy có mẩu giấy được ném lên bàn bạn ấy.
Chỉ thấy bạn ấy nhặt lên, mở ra.
Trong tờ giấy là 1 nét chữ xiên xiên: “Tình hình là em với cô ấy quen nhau được 3 tuần rồi, hôm nào em cũng qua chở cô ấy đi học. Hôm qua đột nhiên cô ấy bảo em không cần chở cô ấy đi học nữa. Sáng nay em thấy cô ấy được thằng khác chở đi. Bây giờ em phải làm sao?”
Đọc xong mình nghĩ bụng thằng này ngu thế. Đấy là cô ấy mở đường cho mình để mình đưa xe đạp cho cô ấy chở mình đi học còn thằng kia chắc là cô ấy nhờ để làm mình ghen. Đang định bảo Đẹp ơi đưa mình trả lời cho thì thấy bạn Đẹp cầm giấy lên hí hoáy viết.
“Làm sao à? Chú ngu vãi cả đái ra. Làm osin cho gái bảo sao nó chả tuyển thằng osin khác. Giờ anh khuyên này chú bán xe đạp đi mai rủ nó đi ô tô luôn. Có ô tô là chú hơn đứt thằng kia rồi. Chú hỏi ô tô thì lấy ở đâu à. Thì đi mua theo tháng. 15k/1 tháng. Chú rủ mà nó không chịu đi cùng thì thôi. Chú đi 1 mình càng sướng. Mà trên ô tô cũng có nhiều gái xinh lắm đấy. Không tán con này thì tán con khác. Next nhé.”
Tờ giấy được gửi đi, mình nhìn Đẹp ngỡ ngàng. Thấy thế Đẹp quay qua hỏi mình: “Chú nhìn gì anh. Có chuyện gì hỏi nhanh lên anh không có nhiều thời gian đâu.”
Mình run run nói: “Tráng chỉ muốn bảo Đẹp là giá vé xe bus bây giờ mới tăng lên 20 nghìn rồi thôi.”
Mình chỉ thấy Đẹp mở to mắt ra nhìn mình ngỡ ngàng. Nói đoạn bạn ấy lẩm bẩm: “Thằng này khá!”
Tiếp đó Đẹp vỗ nhẹ lên vai mình, nói: “Anh thấy chú có tư chất gia nhập chém gió hội của anh đấy. Hội này anh mới thành lập có anh là thành viên thứ nhất, chú là thành viên thứ hai và cũng là thành viên cuối cùng. Chú gia nhập luôn đê cho nóng.”
Đúng lúc này 1 tờ giấy khác lại được phi lên bàn Đẹp, bạn ấy cười cười rồi mở ra. Đoạn giấy viết: “Anh ơi cho em hỏi: em mới xin được số điện thoại của cô ấy rồi. Giờ gọi điện thì nên nói gì đầu tiên và bắt đầu như thế nào ạ. Em cám ơn anh.”
Đẹp lại cúi xuống hí hoáy viết: “Chú gọi điện cho cô ấy rồi nói như sau: “Alo Na hả? Ồ không phải Na cũng không sao chắc là Bưởi rồi. Anh là …người vừa xin số của em lúc sáng ý. Anh gọi điện chỉ để thông báo cho em biết đây là số điện thoại của anh nhé….043. Đùa em đấy, anh biết em là….abczyz rồi, xinh như em làm sao anh quên được. À anh có chút chuyện muốn hỏi em, mình gặp nhau vào hôm nào đấy đi. (Ghi chú con nào cá sấu thì chú khen nó là thông minh thay cho từ xinh nha). Hết. Next.”
Tờ giấy được phi đi, mình đọc được thấy đúng nội dung mình đang thắc mắc. Mình không ngờ câu trả lời lại hay đến như thế. Rất là tự tin nhé. Đẹp quả là thiên tài. Thế là mình đồng ý gia nhập chém gió hội luôn.
Trang ơi, Trang hãy chờ Tráng Trang nhé.
Giữ đúng lời hứa nhé. Trong lúc chờ Tráng vận công dặn.
http://vozforums.com/showthread.php?t=3162545
Ngày…tháng…năm…
Kể từ sau hôm hỗn loạn ở trên lớp ấy. Mấy ngày gần đây hôm nào cũng có bạn sang thăm mình, hỏi han sức khỏe.
Ngoài dạy mình đọc rap bằng mấy bài “căm mon men” và “fạc kíu” ra thì các bạn ấy còn tích cực giao lưu võ thuật với mình nữa. Nhờ các bạn ấy mà khả năng đọc rap và võ thuật của mình ngày càng tăng tiến.
Rap thì mình đã có thể đọc ngon 2 bài “căm mon men” và “fạc kíu” rồi. Còn võ thuật thì kém hơn 1 tí. Mình mới có khả năng chịu đòn bằng gạch đá bê tông thôi còn khả năng chịu đòn bằng sắt thép mình vẫn chưa chịu được.
Hôm nay lớp mình nhận thêm 1 bạn học sinh mới.
Bạn này đẹp trai lắm mà cái tên của bạn ấy cũng rất đẹp nữa nhớ.
Trần Văn Đẹp.
Nhà bạn Đẹp là đại lý bán kẹo cao su cấp 1 nên bạn ấy có dáng của một vị công tử lắm ý. Ngay hôm đầu vào lớp bạn ấy rất hào phóng tặng cho mỗi bạn trong lớp 1 gói kẹo cao su.
Thương hiệu kẹo cao su này nổi tiếng lắm nhớ, của nước ngoài thì phải.
Mình chỉ thấy ghi ở ngoài nhãn là cao su OK.
Chẳng mấy khi mà được tặng kẹo cao su nổi tiếng như vậy, mình quyết định cất đi làm kỉ niệm. Mình bắt đầu thấy quý bạn Đẹp này rồi đấy.
Đầu giờ hôm ấy vì mải nói chuyện riêng trong lớp Trang bị cô gọi lên bảng kiểm tra miệng. Mình thấy lúc Trang bị gọi lên, bạn Quý lập tức quay ngoắt mặt đi hướng khác mặt bạn ấy rất là ngây thơ nhớ. Bạn Quý này đểu thế không biết, chưa gì đã lộ rõ bản chất của mấy gã sở khanh rồi. Mình thương Trang quá.
Trang đứng lên trên bục. Ánh mắt nàng nhìn xuống phía dưới như van nài nhưng không một ai trong lớp đoái hoài đến nàng ấy.
Mọi người đều lơ mặt hết đi, chăm chú cầm sách lên đọc. Hình như ai cũng sợ bị liên lụy hết á.
Đứng trước tình cảnh ấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Mình khe khẽ vẫy tay, nhìn Trang nhấp nháy mắt.
Trang bắt được sóng, vẻ uể oải của nàng bừng tỉnh, giống như là Póp bai vừa được ăn rau chân vịt, nàng mở to hai mắt, ưỡn ngực thẳng lên, chỉ thiếu mỗi điệu đấm bình bịch vào ngực như là kinh kong nữa thôi là đủ bộ.
Mình truyền khẩu quyết vào miệng nhả ra từng chữ một cách đều đặn: “Văn…học…đương…đại…chia…ra…làm…4…loại…chính… ”
Trang gật đầu mừng tủi dường như cuối cùng nàng đã tìm ra được chân lý. Nàng tự tin đọc lớn: “Chăm học điên dại chia ra làm 4 loại chính thứ nhất là học nhiều quá hóa ngu, thứ hai là học nhiều nên sinh bệnh, thứ ba là học nhiều sinh ảo tưởng và cuối cùng là học nhiều nên không vô. Nói đến học ngu thì lại chia ra làm 2 loại học ngu vì lười và học ngu bẩm sinh…”
Cô giáo ở cạnh đó nhìn Trang đọc lưu loát, mồm liền há hốc ra, tay run rẩy đánh rơi cả cái bút. Các bạn trong lớp mình thì không đánh rơi bút nhưng mà sách thì văng ra tung tóe.
Mình chỉ nghe thấy cô giáo nhẹ nhàng, dịu dàng và tình cảm, lên giọng tông cao nói: “Chị Trang…0 điểm…về chỗ….”
“Anh Tráng…chăm chỉ…nhắc bài…cũng…0 điểm luôn…”
Ơ sao cô lại biết mình nhắc bài cho Trang nhỉ. Kì lạ quá. Rõ ràng là khi nãy cô hỏi ai nhắc bài cho bạn Trang thì không một ai nói gì cơ mà. Quay qua nhìn Vi cùng mấy bạn khác mình thấy ngón tay của mọi người đều chỉ về phía mình. À cái này là hành động của các bạn dạy mình đọc rap hay làm. Thế là mình lẩm bẩm luôn:
“Căm mon men”, “fạc kíu”
Chỉ thấy một chiếc giẻ từ đâu phi tới. Dáng bay của nó như sao chổi, bắn ra vô số những hạt bụi trắng xóa.
Mình đang định ưỡn người ra tránh giống diễn viên trong phim Matrix thì có một giọng nói quyền uy làm mình đứng hình.
“ANH TRÁNG RA GÓC LỚP ĐỨNG CHO TÔI”
Tiếng nói quyền uy của một vị thần.
“Bốp” 1 cái. Cuối cùng sao chổi cũng va vào hành tinh. Sự sống bị hủy diệt hoàn toàn.
Lần đầu tiên bị điểm 0 trong đời mình thấy hổ thẹn quá. Lúc Trang từ trên bục đi xuống nàng không quên đưa tay lên vẫy vẫy chào mình.
Thôi không sao dù được 0 điểm nhưng tình cảm giữa bọn mình ngày càng thắm thiêt hơn cũng đáng.
Chỉ thấy bàn tay Trang đang xòe ra vẫy mình, bỗng 4 ngón cụp lại. Chỉ còn lại duy nhất một ngón. Đấy là ngón giữa. Trang trìu mến nhìn mình ngoắc ngoắc. Chắc nàng tính rủ mình đi chơi đây mà. Thật là sung sướng và cảm động quá. Đêm nay mình bị mất ngủ mất.
Chap 7
Ngày…tháng…năm…
Sau cái hôm bị 0 điểm lần đầu tiên ấy. Mấy hôm nay mình cứ nghĩ mãi về việc rủ Trang đi chơi. Rủ nàng đi đâu và nói chuyện gì với nàng bây giờ nhỉ? Mình bí quá mà chẳng biết hỏi ai tư vấn. Đúng lúc đấy thì mình nhìn thấy bạn Đẹp bước vào.
Đang định giơ tay chào bạn ấy 1 cái thì bao nhiêu là người chạy xộc đến.
Cả đám ào ào như ong vỡ tổ:
“Đại ca đến rồi…”
“Tình thánh thiếu gia…”
“Giúp em, giúp em…”
Bạn Đẹp đứng giữa đám đông như là ca sĩ Đan Trường đứng bên người hâm mộ.
Từ tốn gạt nhẹ đám người ra, bạn Đẹp vừa đi vừa nói: “Các chú còn non xanh lắm, kinh nghiệm đẽo gái như các chú thì bảo sao gái nó chả bỏ…”
Bạn Đẹp ngồi xuống, húng hắng ho nhẹ đoạn tiếp: “Thôi bây giờ các chú có câu hỏi gì thì ghi ra giấy rồi gửi lại cho anh. Anh sẽ có lời khuyên riêng cho từng chú. Nhớ ghi họ tên lên trên giấy đấy kẻo anh lại đưa nhầm.”
Thế là các bạn trong lớp ào ào về chỗ, ai ai cũng lấy giấy ra ghi ghi, viết viết. Mình chưa bao giờ lại trông thấy lớp mình trở nên chăm chỉ như thế. Hồi trước mình chỉ quý bạn Đẹp thôi chứ giờ mình còn thấy nể bạn ấy nữa.
Tò mò mình lân la lại ngồi xuống cạnh bạn Đẹp. Còn chưa kịp nói gì thì Đẹp đã quay qua mình hất mặt:
“Chú có chuyện gì thế?”
“À không Tráng chỉ muốn hỏi Đẹp một chuyện thôi”
“Ừ chú cứ hỏi đi.”
Mình đang định hỏi Tráng làm cách nào để biến một người lười trở thành người chăm chỉ thì đúng lúc đấy có mẩu giấy được ném lên bàn bạn ấy.
Chỉ thấy bạn ấy nhặt lên, mở ra.
Trong tờ giấy là 1 nét chữ xiên xiên: “Tình hình là em với cô ấy quen nhau được 3 tuần rồi, hôm nào em cũng qua chở cô ấy đi học. Hôm qua đột nhiên cô ấy bảo em không cần chở cô ấy đi học nữa. Sáng nay em thấy cô ấy được thằng khác chở đi. Bây giờ em phải làm sao?”
Đọc xong mình nghĩ bụng thằng này ngu thế. Đấy là cô ấy mở đường cho mình để mình đưa xe đạp cho cô ấy chở mình đi học còn thằng kia chắc là cô ấy nhờ để làm mình ghen. Đang định bảo Đẹp ơi đưa mình trả lời cho thì thấy bạn Đẹp cầm giấy lên hí hoáy viết.
“Làm sao à? Chú ngu vãi cả đái ra. Làm osin cho gái bảo sao nó chả tuyển thằng osin khác. Giờ anh khuyên này chú bán xe đạp đi mai rủ nó đi ô tô luôn. Có ô tô là chú hơn đứt thằng kia rồi. Chú hỏi ô tô thì lấy ở đâu à. Thì đi mua theo tháng. 15k/1 tháng. Chú rủ mà nó không chịu đi cùng thì thôi. Chú đi 1 mình càng sướng. Mà trên ô tô cũng có nhiều gái xinh lắm đấy. Không tán con này thì tán con khác. Next nhé.”
Tờ giấy được gửi đi, mình nhìn Đẹp ngỡ ngàng. Thấy thế Đẹp quay qua hỏi mình: “Chú nhìn gì anh. Có chuyện gì hỏi nhanh lên anh không có nhiều thời gian đâu.”
Mình run run nói: “Tráng chỉ muốn bảo Đẹp là giá vé xe bus bây giờ mới tăng lên 20 nghìn rồi thôi.”
Mình chỉ thấy Đẹp mở to mắt ra nhìn mình ngỡ ngàng. Nói đoạn bạn ấy lẩm bẩm: “Thằng này khá!”
Tiếp đó Đẹp vỗ nhẹ lên vai mình, nói: “Anh thấy chú có tư chất gia nhập chém gió hội của anh đấy. Hội này anh mới thành lập có anh là thành viên thứ nhất, chú là thành viên thứ hai và cũng là thành viên cuối cùng. Chú gia nhập luôn đê cho nóng.”
Đúng lúc này 1 tờ giấy khác lại được phi lên bàn Đẹp, bạn ấy cười cười rồi mở ra. Đoạn giấy viết: “Anh ơi cho em hỏi: em mới xin được số điện thoại của cô ấy rồi. Giờ gọi điện thì nên nói gì đầu tiên và bắt đầu như thế nào ạ. Em cám ơn anh.”
Đẹp lại cúi xuống hí hoáy viết: “Chú gọi điện cho cô ấy rồi nói như sau: “Alo Na hả? Ồ không phải Na cũng không sao chắc là Bưởi rồi. Anh là …người vừa xin số của em lúc sáng ý. Anh gọi điện chỉ để thông báo cho em biết đây là số điện thoại của anh nhé….043. Đùa em đấy, anh biết em là….abczyz rồi, xinh như em làm sao anh quên được. À anh có chút chuyện muốn hỏi em, mình gặp nhau vào hôm nào đấy đi. (Ghi chú con nào cá sấu thì chú khen nó là thông minh thay cho từ xinh nha). Hết. Next.”
Tờ giấy được phi đi, mình đọc được thấy đúng nội dung mình đang thắc mắc. Mình không ngờ câu trả lời lại hay đến như thế. Rất là tự tin nhé. Đẹp quả là thiên tài. Thế là mình đồng ý gia nhập chém gió hội luôn.
Trang ơi, Trang hãy chờ Tráng Trang nhé.
Giữ đúng lời hứa nhé. Trong lúc chờ Tráng vận công dặn.
http://vozforums.com/showthread.php?t=3162545
Nhật kí tán tỉnh của trai ngoan Chap 2
Ngày...tháng...năm...
Tình cảm giữa mình với Trang ngày càng thắm thiết hơn, hôm nay Trang còn chủ động gọi điện cho mình nữa. Mình vẫn còn nhớ như in lúc đấy là 2h kém 15. Mẹ đưa cho mình chiếc điện thoại bảo: "Zai ơi, mày có điện thoại này."
Lúc đấy mình đang rất vội nhưng vẫn rất lễ phép chạy lại xin mẹ chiếc điện thoại bằng 2 tay, miệng không quên nói: "Dạ con xin mẹ ạ."
Cầm chiếc điện thoại lên, mình gấp gáp chạy thật nhanh, giọng còn hơi run run:
"Alo... dạ ai tìm Tráng đấy ạ."
"Tao Trang đây. Mày đang làm gì đấy. Có rảnh không? Tao nhờ tí"
Vì đang rất gấp nên mình đáp ngay:
"Tráng có việc bận rồi. Trang gọi lại sau nhé."
Mình nghe loáng thoáng tiếng đầu dây bên kia lẩm bẩm: "À thằng này hôm nay láo."
Nhưng vì gấp quá mình dập máy luôn.
2 phút sau điện thoại lại kêu.
Mình nhấc máy lên, giọng vẫn run run:
"Alo...Tráng đây. Ai đấy ạ"
Mình chỉ nghe thấy bên kia một giọng rất dịu dàng: "Anh Tráng à? Em Trang đây. Anh đang làm gì đấy? Sao hôm nay anh lạ thế?"
"Uhmmm...truyện này Tráng không nói với Trang được."
"Anh nói đi màaaaaaaaa"
Đột nhiên được Trang năn nỉ, mình cảm động đến phát khóc.
Tình yêu thì không được dối lừa lẫn nhau, giọng mình run run: "Tráng đang đau bụng dặn mãi 5 phút rồi chưa ra."
Đúng lúc này một tiếng phẹt phát ra, sau đó thì bùm bùm như nổ súng, cuối cùng thì pháo hoa cũng được bắn hết ra, phải cái là hơi tung tóe. Mình sướng quá liền hét to trong điện thoại: "Trang ơi...nhờ có Trang mà cuối cùng Tráng cũng ra được rồi."
Mình chỉ nghe thấy tiếng Trang lí nhí ở đầu dây bên kia: "Đồ thô bỉ"
Tiếp theo là những tràng dài tút tút.
Tối hôm đấy đi qua phòng bố mẹ, mình còn nghe thấy mẹ thì thầm nói với bố: "Ông xem thằng Tráng nhà mình nó đến tuổi dậy thì rồi đấy. Hồi chiều nó làm trò bậy bạ trong nhà vệ sinh còn hét toáng lên nữa. Ông là bố thì cần lên tâm sự với con. Đừng để mặc nó tự tìm hiểu lung tung"
Mình nghĩ bụng: "Ơ cái môn dậy thì đấy thì con được dạy từ hồi lớp 8 rồi cơ. Sách lớp 10 không có dạy môn đấy nữa. Nghĩ cũng thương bố mẹ vất vả đi làm quá nên không cập nhật tình hình sách giáo khoa mới. Thôi kệ cứ để cho bố dạy vậy"
Nằm nghĩ lại mình càng nhớ Trang lắm lắm.
Chap 3
Tình cảm giữa mình với Trang ngày càng thắm thiết hơn, hôm nay Trang còn chủ động gọi điện cho mình nữa. Mình vẫn còn nhớ như in lúc đấy là 2h kém 15. Mẹ đưa cho mình chiếc điện thoại bảo: "Zai ơi, mày có điện thoại này."
Lúc đấy mình đang rất vội nhưng vẫn rất lễ phép chạy lại xin mẹ chiếc điện thoại bằng 2 tay, miệng không quên nói: "Dạ con xin mẹ ạ."
Cầm chiếc điện thoại lên, mình gấp gáp chạy thật nhanh, giọng còn hơi run run:
"Alo... dạ ai tìm Tráng đấy ạ."
"Tao Trang đây. Mày đang làm gì đấy. Có rảnh không? Tao nhờ tí"
Vì đang rất gấp nên mình đáp ngay:
"Tráng có việc bận rồi. Trang gọi lại sau nhé."
Mình nghe loáng thoáng tiếng đầu dây bên kia lẩm bẩm: "À thằng này hôm nay láo."
Nhưng vì gấp quá mình dập máy luôn.
2 phút sau điện thoại lại kêu.
Mình nhấc máy lên, giọng vẫn run run:
"Alo...Tráng đây. Ai đấy ạ"
Mình chỉ nghe thấy bên kia một giọng rất dịu dàng: "Anh Tráng à? Em Trang đây. Anh đang làm gì đấy? Sao hôm nay anh lạ thế?"
"Uhmmm...truyện này Tráng không nói với Trang được."
"Anh nói đi màaaaaaaaa"
Đột nhiên được Trang năn nỉ, mình cảm động đến phát khóc.
Tình yêu thì không được dối lừa lẫn nhau, giọng mình run run: "Tráng đang đau bụng dặn mãi 5 phút rồi chưa ra."
Đúng lúc này một tiếng phẹt phát ra, sau đó thì bùm bùm như nổ súng, cuối cùng thì pháo hoa cũng được bắn hết ra, phải cái là hơi tung tóe. Mình sướng quá liền hét to trong điện thoại: "Trang ơi...nhờ có Trang mà cuối cùng Tráng cũng ra được rồi."
Mình chỉ nghe thấy tiếng Trang lí nhí ở đầu dây bên kia: "Đồ thô bỉ"
Tiếp theo là những tràng dài tút tút.
Tối hôm đấy đi qua phòng bố mẹ, mình còn nghe thấy mẹ thì thầm nói với bố: "Ông xem thằng Tráng nhà mình nó đến tuổi dậy thì rồi đấy. Hồi chiều nó làm trò bậy bạ trong nhà vệ sinh còn hét toáng lên nữa. Ông là bố thì cần lên tâm sự với con. Đừng để mặc nó tự tìm hiểu lung tung"
Mình nghĩ bụng: "Ơ cái môn dậy thì đấy thì con được dạy từ hồi lớp 8 rồi cơ. Sách lớp 10 không có dạy môn đấy nữa. Nghĩ cũng thương bố mẹ vất vả đi làm quá nên không cập nhật tình hình sách giáo khoa mới. Thôi kệ cứ để cho bố dạy vậy"
Nằm nghĩ lại mình càng nhớ Trang lắm lắm.
Chap 3
Nhật kí tán tỉnh của trai ngoan Chap 1
Chap 1
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học. Sáng mẹ cho 2 nghìn bảo: "Cầm lấy mà đi ăn phở cho ấm bụng".
Mình vâng dạ nhưng chỉ ra mua 500 xôi ăn, còn lại nghìn rưởi bỏ về đút lợn.
Đến trường mới, cảm giác thật lạ và bỡ ngỡ. Lớp mình học là 10A - lớp chọn duy nhất của toàn trường. Vì mục tiêu xếp thứ nhất mình phải cố lên.
Nhớ lại buổi sáng mình không ngờ lại may mắn thế. Được cô xếp cho vào ngồi với một bạn nữ xinh ơi là xinh. Ôi mình nhát quá, ngồi ngay cạnh mà không dám mở mồm ra chào lấy 1 câu. Hình như bạn ấy tên là Trang. Ngày mai mình sẽ tìm hiểu thêm về bạn ấy.
Ngày...tháng...năm...
Ôi thật là tuyệt vời. Hôm nay Trang đã chủ động quay qua nói chuyện với mình. Vậy là cuối cùng cô ấy đã để ý đến mình rồi đấy. Mình vẫn nhớ mãi những lời nói của cô ấy:
"Ê thằng cù lần, bỏ cái tay ra cho tao chép bài với coi!"
Thật là dễ thương biết bao.
Ngày...tháng...năm...
Bài kiểm tra hôm trước được trả về. Mình được 10 Trang cũng được 10. Vừa cầm bài đưa cho Trang. Mình thấy Trang xem qua loa rồi chợt hét tướng lên : "Ê tao được 10 rồi tụi mày ơi. Quả này đòi ông bô mua cái xe máy chắc không vấn đề gì ha ha sướng quá"
Hét xong tầm 5 phút, Trang mới quay qua nhìn mình, hất mặt hỏi: "Thằng cù lần, tao còn chưa biết tên mày."
"Mình tên Tráng."
"Mày tên cũng gần giống tao đấy từ giờ cho mày làm bạn của tao. Sướng nhé."
Vậy là cuối cùng mình cũng chính thức được quen cô ấy.
Ngày...tháng...năm...
Kể từ lúc quen với Trang, mình không còn để dành tiền đút lợn được nữa, đến cả xôi cũng chẳng còn có mà ăn. Hôm nào Trang cũng bảo mình xuống mua bánh và nước cho nàng ăn uống.
Được quan tâm đến nàng mình cảm thấy rất hạnh phúc. Mà nàng cũng quan tâm đến mình lắm nhớ. Khi nào ăn no xong, uống gần hết nước nàng cũng bảo: "Cho mày đấy."
Chắc nàng biết mình khát nên phần cho mình một ít. Uống nốt xong, mình vẫn giữ nề nếp của một học sinh tốt theo lời bác hồ dạy là bỏ chai nước và túi ni lông vào thùng rác. Mình cảm thấy chẳng mấy chốc mà Trang sẽ yêu mình mất. Được chăm sóc cho Trang mình thấy mình ngày càng mạnh mẽ đúng với cái tên là Tráng.
Chap 2
http://kuteaz.blogspot.com/2013/04/nhat-ki-tan-tinh-cua-trai-ngoan-chap-2.html
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học. Sáng mẹ cho 2 nghìn bảo: "Cầm lấy mà đi ăn phở cho ấm bụng".
Mình vâng dạ nhưng chỉ ra mua 500 xôi ăn, còn lại nghìn rưởi bỏ về đút lợn.
Đến trường mới, cảm giác thật lạ và bỡ ngỡ. Lớp mình học là 10A - lớp chọn duy nhất của toàn trường. Vì mục tiêu xếp thứ nhất mình phải cố lên.
Nhớ lại buổi sáng mình không ngờ lại may mắn thế. Được cô xếp cho vào ngồi với một bạn nữ xinh ơi là xinh. Ôi mình nhát quá, ngồi ngay cạnh mà không dám mở mồm ra chào lấy 1 câu. Hình như bạn ấy tên là Trang. Ngày mai mình sẽ tìm hiểu thêm về bạn ấy.
Ngày...tháng...năm...
Ôi thật là tuyệt vời. Hôm nay Trang đã chủ động quay qua nói chuyện với mình. Vậy là cuối cùng cô ấy đã để ý đến mình rồi đấy. Mình vẫn nhớ mãi những lời nói của cô ấy:
"Ê thằng cù lần, bỏ cái tay ra cho tao chép bài với coi!"
Thật là dễ thương biết bao.
Ngày...tháng...năm...
Bài kiểm tra hôm trước được trả về. Mình được 10 Trang cũng được 10. Vừa cầm bài đưa cho Trang. Mình thấy Trang xem qua loa rồi chợt hét tướng lên : "Ê tao được 10 rồi tụi mày ơi. Quả này đòi ông bô mua cái xe máy chắc không vấn đề gì ha ha sướng quá"
Hét xong tầm 5 phút, Trang mới quay qua nhìn mình, hất mặt hỏi: "Thằng cù lần, tao còn chưa biết tên mày."
"Mình tên Tráng."
"Mày tên cũng gần giống tao đấy từ giờ cho mày làm bạn của tao. Sướng nhé."
Vậy là cuối cùng mình cũng chính thức được quen cô ấy.
Ngày...tháng...năm...
Kể từ lúc quen với Trang, mình không còn để dành tiền đút lợn được nữa, đến cả xôi cũng chẳng còn có mà ăn. Hôm nào Trang cũng bảo mình xuống mua bánh và nước cho nàng ăn uống.
Được quan tâm đến nàng mình cảm thấy rất hạnh phúc. Mà nàng cũng quan tâm đến mình lắm nhớ. Khi nào ăn no xong, uống gần hết nước nàng cũng bảo: "Cho mày đấy."
Chắc nàng biết mình khát nên phần cho mình một ít. Uống nốt xong, mình vẫn giữ nề nếp của một học sinh tốt theo lời bác hồ dạy là bỏ chai nước và túi ni lông vào thùng rác. Mình cảm thấy chẳng mấy chốc mà Trang sẽ yêu mình mất. Được chăm sóc cho Trang mình thấy mình ngày càng mạnh mẽ đúng với cái tên là Tráng.
Chap 2
http://kuteaz.blogspot.com/2013/04/nhat-ki-tan-tinh-cua-trai-ngoan-chap-2.html