Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

[TÂM SỰ - HỒI KÝ] KHOẢNG LẶNG VÀ NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI Chap 4

Chap 4.  
     
 Nhà mình tuy nghèo nhưng gia đình luôn vui vẻ , tràn ngập yêu thương. Còn em ấy, nhà giàu thật đấy cuộc sống vật chất đầy đủ nhưng đâu có lấp được nỗi buồn, mẹ kế có yêu thương thế nào thì làm sao bằng mẹ ruột được, dù gì cũng la cảnh mẹ ghẻ con chồng. Từ đợt đấy mình quý em Bông hơn , nhường nhịn em ấy suốt , xem như em gái vậy dù sinh trước em ấy có mấy tháng .

Rồi cũng hết lớp 6, sang lớp 7. Chị đã vào cấp 3 em Bông vào lớp 6. Không còn được chị chở đi học nữa , ngược lại phải chở em Bông đi đi về về … haizz. Thế là tự dưng lại được ghép thành 1 cặp ở lớp. Thời gian nhẹ nhàng trôi, lớp 7,8 rồi 9 hai đứa càng thân nhau hơn. Hồi đấy cũng bắt đầu trưởng thành , cũng có những cảm xúc với gái đầu đời . Cô bạn lớp phó văn thể này, rồi cả một chị lớp trên nữa  Nhưng mà bản tính nhát gái sẵn nên chả dám nói gì cả , rồi vài tuần lại trở nên bình thường, nhạt như nước ốc  . Còn với em Bông lại khác , tuyệt nhiên kông hề có tý xúc cảm trai gái nào khác mặc dù em ấy cũng đã dần trưởng thành, cũng là một cô bé xinh đẹp làm bao thằng ko trong trường phải khốn khổ. Chỉ là tình cảm với một cô bạn thân thôi, thề 

Ngoài giờ học còn lại em nó với mình như hình với bóng. Câu cá ngoài đê , rồi sang nhà cô Linh chơi, đợt năm lớp 8 cô ấy sinh em bé một thằng ku kháu kỉnh . Đợt đấy mình với em Bông tự nhiên thành trông trẻ  Hôm khác thì sang nhà chú Ba, giúp chú cho cá ăn , thi thoảng chú lại câu 1 con bé bé , nhóm lửa nướng ăn tại chỗ , ngon đáo để .Mấy hôm đầu em ấy rủ đi, mình chối một mực , vẫn còn kinh ông ấy nhìn hổ báo bỏ bô đi được. Sau rồi cũng thành quen , tiếp xuc nhiều cũng thấy ổng hiền, quý trẻ con lắm dần dần cũng mất cái ác cảm lần đầu . Em Bông kể hồi trai trẻ ổng chơi bời phá phách lắm, cũng đầu gấu lưu manh , hổ báo cáo chồn có tiếng khắp vùng , ai gặp ông cũng phải khóc thét . Rồi dính vào một vụ giết người , tù gần chục năm lúc về thì mẹ chú ấy mất rồi , vợ con thì bỏ đi biệt xứ, giờ chả biết ở đâu . Chú ấy suy sụp rồi suốt ngày rượu chè , chán đời như anh Phèo . Bố em Bông thương cảm , khuyên nhủ rồi giúp vốn cho chú ấy thầu lại cái đạp nhỏ này để nuôi cá . Rồi có lần mấy thằng trộm choai choai đến hoạt động ở vùng tôi ở , chôm đồ của nhà này nhà khác , kích trộm cá của chú ấy . Một hôm khi mấy thằng đó sắp lẻn vào một nhà gần đó thì bị chú Ba chụp được , mấy thằng cháu bị ông chú đập cho lên bờ xuống ruộng, chúng nó thì quỳ lên lạy xuống xin tha, hàng xóm cũng thấy tội nghiệp nên xin cho nữa, nói đỡ chút . Lần đó cũng là lần duy nhất người ta thấy chú Ba đánh người kể từ lúc ra tù, và bọn choai choai lêu lổng ấy mỗi lần nghe đến tên chú là lại đái ra máu  Mình nghe kể mà như phim, kể ra cũng tội nghiệp có vợ có con nhưng lại phải sống cảnh cô đơn, lẻ loi. Bà con xung quanh thấy chú thay đổi nhiều nên cũng dần dần quý chú hơn.


Mọi ngóc ngách trong cái thị trấn nhỏ này có lẽ đều có dấu chân của hai đứa , đạp xe len lỏi đến mọi nơi . Bãi cát bên bờ sông rồi lên cầu hóng gió , những bãi cỏ xanh ngát ngoài đồng … cả sang trường mẫu giáo ngắm trẻ con nữa , em ấy thích lắm . Hồi đầu lầm lầm lỳ lỳ ít nói làm người ta tưởng kiêu ấy vậy mà giờ mới lộ cái bộ mặt thật ra , mồm miệng hoạt động suốt ngày hết côn suất , nói chuyện trên trời dưới biển , chuyện đông chuyện tây đủ thứ chuyện trên đời , em cứ nhí nha nhí nhảnh trông yêu chết đi được  mình có muốn chen vào câu nào cũng chịu.

Chỉ những hôm hai đứa đèo nhau lên chùa mới thấy em Bông ít nói, gương mặt dễ thương hôm nào giờ nhìn đầy u sầu , mình biết em nhớ mẹ . Mẹ em sau khi mất được gửi vào đây , mẹ ruột của em , người mẹ mất đi ngay sau khi sinh em ấy , người mẹ mà em ấy chỉ biết đến qua những bức ảnh. Ngôi chùa nằm bên một ngọn núi đá , cổ kính tĩnh lặng có chút u ám . Những hôm ở chùa em Bông như khác hẳn, nết na dịu dàng, em lẳng lặng dạo quanh rồi đứng bên bức ảnh mẹ , nhìn một cách say sưa . Mẹ em ấy đẹp lắm , nụ cười hiền dịu ánh mắt chan chứa bao yên bình , nếu cô ấy còn sống chắc sẽ yêu em Bông nhiều lắm . Rồi em nói chuyện với các sư thầy , giúp họ quét chùa , tưới ra , chăm sóc vườn cây thuốc . Đôi lúc em kể về những đêm em ấy mơ thấy mẹ, thấy cảnh mẹ dắt tay em đi giữa vườn hoa cúc vàng , chả trách vườn nhà em ấy toàn trồng hoa cúc thôi . Những lúc đó, tôi chỉ đi bên cạnh , giúp em xánh nước chỉ im lặng chả biết nói gì . Khi ngồi sau xe lúc đi về , em lại thành cô bé hàng ngày của tôi vui vẻ , ngây thơ ,trong sáng …

Những năm tháng êm đềm , tàn ngập niềm vui rồi cũng qua đi , những bước ngoặt trong đời cũng đến , tiếc thay là nó đến quá sớm . Một ngày hè năm lớp 9, chuẩn bị vào cấp 3 . chị Vân thì vừa thi đại học xong , ngày chị nhận giấy nhập học cũng là ngày buồn nhất với chúng tôi . 10h sáng ở nhà một mình , mẹ đi làm , bố đi đâu đó , chị thì lên trường cấp 3 nhận giấy báo , em Bông thì về quê ngoại mấy hôm nữa mới lên . Tôi được một bác hàng xóm báo tin bố tôi vừa mất trong một vụ tai nạn . Tôi không tin , chẳng thể nào có chuyện đó được , bố tôi luôn đi xe rất cẩn thận , luôn tỉnh táo làm sao có chuyện đó được . Tôi chạy đi như kẻ điên dại , không còn để ý những thứ xung quanh . Đến nơi , khi thấy mọi chuyện tôi mới vỡ lẽ , thế giới , cuộc sống xung quanh như sụp đổ , chả còn tý sực lực nào , tôi khụy xuống giữa đường giữa dòng người đông đúc tụ tập vì tò mò . Ai đó đưa tôi ra khỏi đây , Bố mẹ ơi , chị ơi , bông ơi …. Đưa tôi ra khỏi giấc mơ khủng khiếp này đi … Rồi tiếng thét của chị làm tôi bừng tỉnh , trở lại với thực tại , Mẹ sốc quá đã lịm đi , đang được mấy người đưa đi vào viện , Chị đang quỳ bên cạnh bố , khóc nức nở gào thét trong vô vọng, trên tay vẫn còn cầm tờ giấy báo nhập học. Tôi chạy lại phía chị , ôm lấy tấm thân gầy , muốn lại gần bố lắm muốn giữ bố lại bên cạnh chúng tôi nhưng mọi người không cho lại gần , ở cách xa một đoạn . Ai ngờ được ngày chị tôi đón thành quả đầu tiên trong đời , đáng nhẽ nhà tôi phải vui lắm … Đời bạc bẽo quá , bao nhiêu kẻ ác ngoài kia sao không phải chết , sao lại là Bố . Bố tôi hiền lành , yêu thương chăm sóc gia đình hết mực , có ích cho xã hội như thế sao lại phải chịu số phận này …. Tôi như gục ngã .

Một cánh tay rắn chắc vỗ nhẹ lên vai tôi, là chú Ba , ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong đấy là sự thương cảm , có sự từng trải .

Người chết cũng đã đi rồi , không thây đổi được nữa. Phải lo cho người sống bố con đã mất rồi , gia đình chỉ còn lại con. Là thằng đàn ông phải biết chăm sóc cho mẹ với chị con , lúc này không phải lúc gục ngã … Tôi lặng đi 

Đêm đó , đêm cuối cùng bố còn ở lại bên mẹ con tôi . Mẹ kiệt sức , tỉnh rồi mê mê rồi tỉnh lại nấc lên không thành lời. Những lời nói của chú Ba làm tôi mạnh mẽ lên rất nhiều , tôi ngồi ôm chị vào lòng , ngôi bên cạnh Bố, chị khóc nhiều lắm đôi mắt đỏ hoe , mi mắt sưng vù lên , tay vẫn ôm lấy cái giấy báo. Người đầu tiên chị muốn khoe về nó chắc chắn là Bố . Tôi vẫn nắm chặt lấy tay chị , ngôi yên, tuyệt nhiên hôm đó tôi không hề đổ giọt nước mắt , chỉ nhìn vào không trung một cách lặng lẽ , lạnh lẽo và vô hồn.


Mấy ngày sau đó, ai cũng phải trở lại cuộc sống riêng của mình , cô gì nội ngoại cũng trở về mái nhà riêng của họ . Mẹ nghỉ làm mấy tháng , tôi vẫn trong thời gian nghỉ hè . Căn nhà ấm áp tràn ngập yêu thương nay còn đâu, bây giờ chỉ còn lại không khí lạnh lẽo tang tóc, buồn đến não lòng . Những lúc mẹ nhớ bố , bà lại ra đứng bên bàn thờ , ôm lấy bức di ảnh của bố tôi mà khóc nức nở . Thương mẹ lắm, từ nay chẳng còn ai bước cùng để nuôi dạy con cái , để sống tiếp . Tôi chỉ biết đến bên, ôm chặt lấy bà đưa bờ vai non dại của mình ra cho mẹ tựa vào. Chị thấy cảnh đấy cũng buồn lắm , rồi lại chạy về phòng khóa của rồi khóc thút thít . Tôi biết tuy mẹ hiền hậu, ít nói nhưng là người mạnh mẽ và quyết đoán nên chỉ mong thời gian sẽ làm vơi bớt đi nỗi đau, nỗi cô đơn ấy . Cố lên mẹ nhé ….

Đọc tiếp chap 2-3
Đọc tiếp chap 4
Đọc tiếp chap 5



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét