Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

[TÂM SỰ - HỒI KÝ] KHOẢNG LẶNG VÀ NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI Chap 1

" Có những điều không thể chia sẻ với một ai khác ngoài thế giới ảo, bởi ở đây được sống thật với con người của mình. Thích, ghét, chấp nhận hay loại bỏ đều rõ ràng, không bị ràng buộc hay bi lụy ai khác. Cuộc sống có những khoảng lặng, có những khúc mắc mà không tự mình giải thoát được, cuộc sống có những nỗi buồn mà không thể tự mình vượt qua được". 

Viết lên những dòng này đơn giản bởi tôi đang rất rối lòng, muốn nói ra cái gì đó để tự mình tĩnh tâm hơn,để mong được sự chia sẻ mà ngoài đời thường không thể có được.

Nói thì lan man vậy  chứ chỉ muốn chia sẻ một chút tâm sự, một chút ký ức vui cũng nhiều mà đau cũng không ít, cũng là một chút chuyện đời, đúng tính chất của một bài hồi ký. Mọi người có thể đọc xem như giải trí, giết time, thấy đồng cảm thấy hay hoặc là thấy dở tệ thì góp ý nhé, gạch đá mái thoải . HÃY SỐNG THẬT VỚI CON NGƯỜI CỦA MÌNH, ÍT RA LÀ VỚI CÁI F17 NÀY.

Biết là chia sẻ lên đây nếu mọi người xung quanh tôi biết được sẽ là rất tệ, thật sự là không muốn đối mặt đâu bởi đâu chỉ ảnh hưởng đến người khác nữa , là gia đình là em của tôi và nhất là "chị". Vậy nên sẽ không info, không hình, không face hay cái gì gì đó. Mình cũng tìm hiểu rồi, mấy người quen quen mình chả ai vào voz cả cơ mà cũng phải đề phòng  . 

Mong cái đồng chí , đồng bào, đồng thím và cả đồng Mod ủng hộ, đừng del pic mà tội nghịp em. Thôi thì bắt đầu ... 




CHAP 1.

Tôi tên Tuấn, tên thì bình thường và rất chi là phổ thông, đi đâu cũng gặp và chả có gì đặc biệt  , sinh năm 90 nhưng mà học sớm một khóa 5 tuổi là lớp 1 rồi. Nghe bảo hồi đấy cũng to to con với cả thuộc hết mặt chữ thế là obz cho đi học luôn, chơi bời  Nhà có 2 chị em, trên tôi có chị hơn tôi 4 tuổi tên Vân. Bố giáo viên lương 3 cọc 3 đồng, mẹ cán bộ quèn ngân hàng bình thường. Không giàu có về tiền bạc nếu chưa nói là nghèo nhưng tình cảm gia đình thì rất giàu có. Ngày bé bố cưng 2 chị em lắm, chiều nào cũng cõng 2 đứa ra đê đầu làng chơi, tắm rửa thay đồ hay bày vẽ 2 chị em học bố đều dành mẹ làm hết à. 

Hồi đấy nhà tôi đang sống ở 1 làng quê nhỏ, nghèo lắm cơ mà bình yên, vui lắm. Mấy năm cấp 1 cũng như các đồng chí ở đây thôi, học xong là tụ tập phá làng phá xóm   . Nhưng mà chỉ phá làng bên thôi, của làng mình thì để dành . Nhớ nhất là một vụ thế này, đợt đấy trời mùa hè 5h trời đã sáng rồi, mấy đứa con nít lắt nhắt í ới gọi nhau đi chạy thể dục buổi sáng . Chạy đâu xa, toàn chạy sang làng bên xong rồi về con đê lớn đầu làng, lúc về thì thằng nào thằng nấy ôm cơ số nào là xoài cam quất ổi ... Đánh chén no say khoảng 6h giải tán
về đi học. Cũng trót lọt được mấy lần rồi cũng bị người ta biết, rồi thì mấy bác ấy cũng đến nhà từng đứa một trình báo phụ huynh về tội phá hoại. Bố tôi cũng nhắc nhở mấy lần, cơ mà đâu lại vào đấy rồi cho đến một hôm... 

Vừa đi đá bóng với đám trẻ về thì thấy bố ngồi ở ghế ngoài phòng khách, tay cầm 1 cái thước kẻ loại 60 cm ấy, bố tôi giáo viên nên có mấy cái thế này lận, tay kia đang rót chén trà , mặt lạnh lùng ngước nhìn tôi 1 phát 
- Vào tắm rửa sạch sẽ xong ra bố hỏi chuyện.

Dự là có biến, bởi lúc sáng qua làng bên trộm trái bị người ta thấy, kiểu này là ông biết rồi, tính ngồi trong nhà tắm câu giờ được chút nào hay chút nhưng rồi cũng phải ra thôi.

- Cu Tuấn 
- Dạ 
- Biết lỗi gì không ?
- ... Dạ aa ..
- Bố nói nhiều rồi sao vẫn nghịch vậy ?
- dạ ...
- Dạ hoài vậy , bây giờ muốn mấy roi?

Ông nhìn tôi, một tay cầm quả thước to to đùng, một tay cầm chén trà nhâm nhi. Thằng con cúi mặt xuống đất thỉnh thoảng lại liếc nhìn cây thước mà đái ra máu, bà chị thì đứng ngoài cửa mếu máo như sắp khóc .

- Sao không nói gì ?
- dạ ...
- Ơ thằng này, dạ là mấy roi?
- dạ ... daaa 1 roi ạ.
- Hả , nghịch thế mà 1 roi thôi à .

Ông vẫn ngồi đấy , mặt lạnh tanh, tay vẫn gõ gõ vào quả thước nghe lách cách , tay kia vẫn xoay xoay chén trà , thằng con thì đứng im mặt cúi gầm , run như cầy sấy lạnh hết cả sống lưng.

- Thôi thì 1 roi, à mà không 2 roi cho nhớ .

Thế là thằng con bị nằm giữa nhà , mồ hôi toát ra ướt hết cả áo quần . Ông bố uống nốt chén trà rồi đứng dậy,tay vẫn xoay xoay cái thước kẻ , haizz ... Mãi mà chả chịu đánh, cứ chơi đòn tâm lý thế này thì đau tim quá thể.  
Hơn 15' sau ông mới tặng mình 2 roi vào mông nhưng mà chả đau gì cả, nhẹ hều à . Rồi đến tiết mục vòng tay xin lỗi , hứa hẹn đủ thứ và ăn cơm xong thì đứng up mặt vào tường 30' nữa.  


Hồi đó là lớp 4, sau này lớn lên nghĩ lại mới thấy yêu bố nhiều hơn, thương và chăm lo cho con hết mực , dạy con không bằng đòn roi mà là đánh vào tâm lý . Sau này có con nhất định mình sẽ làm vậy với chúng nó 
Và cũng từ đó không còn dám chạy sang làng bên nữa, chỉ lên đến đê rồi ngồi chờ bọn nó về rồi ăn ké thôi . Khôn nhé , vừa được ăn vừa không bị đòn .

Đọc tiếp chap 2-3
Đọc tiếp chap 4
Đọc tiếp chap 5

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét