Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

[TÂM SỰ - HỒI KÝ] KHOẢNG LẶNG VÀ NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI Chap 6.2

CHAP 6.2 


Xuống nhà tắm táp, tranh thủ vào gương soi lại mấy vết thương trên người, lúc tắm làm chỗ băng trên tay bị ướt thế là lại lôi bông băng hồi chiều em Bông mua cho ra băng lại, đụng vào vết rách ở tay đau thấy ớn. Trên mặt thì chỗ gò má sưng lên, đôi ba vết xước, sau lưng thì có 2 vết bầm tím to vật, dài cùng lưng, nhìn kinh lắm. Đếu mợ thằng ôn con táng cho mình hai thước vào lưng chuẩn phết , làm hai dường song song luôn  Mà không biết thằng bé hồi sáng có sao không nữa, mặt mũi chắc khó coi lắm. Lòng thương người của mình lại nổi lên, thấy tội nghiệp nó thế nào ấy, cơ mà cũng tại nó mà ra cả, kệ 

Bữa cơm diễn ra lặng lẽ, mẹ chả nói gì. Mình vừa ăn vừa lo nghĩ tý nữa giải thích với mẹ ntn đây, chẳng muốn khơi lại chuyện lúc sáng, sợ mẹ lại tủi thân. Cơm nước xong cũng đã 9h,mình ngồi ngoài phòng khách chờ đợi, hồi hộp xen lẫn tý lo sợ . Mẹ dọn dẹp xong cũng ra ngồi bên cạnh.

- Tay có làm sao không con?
- Dạ không, chỉ rách chút ít thôi mẹ.
- Coi cái mặt kià, đẹp chưa. Bị chỗ nào nữa cởi áo ra xem nào.

Mẹ cầm lọ dầu xoa mấy vết thương trên mặt và bụng , may là mình quay lưng phía sau nên bà không thấy được 2 đường song song phía sau, mẹ thấy chắc xót lắm. Thôi thì tự làm tự chịu.

- Hồi chiều cô Linh với chú Ba có kể hết mọi chuyện rồi.
- Dạ, con xin lỗi!
- Lớn rồi phải biết suy nghĩ, lo lắng cho bản thân mình về tương lai sau này, làm cái gì cũng phải chín chắn, nghĩ trước nghĩ sau, đừng sống theo bản năng. Người ta có nói gì thì mình cũng mặc kệ , họ nói chán thì thôi, cứ bơ đi xem như không nghe thấy gì. Bố con mất đi cũng do số trời, ai cũng đau, ba mẹ con giờ nương nhau mà sống. Con thế này mẹ với chị cả những người quan tâm con buồn lắm Gắng lên con, mọi chuyện rồi cũng qua hết.
- Dạ, con hiểu .
- Vậy tốt rồi, chuyện khác để mẹ lo. Cả ngày mệt rồi vào ngủ sớm đi.
- Dạ, mà mẹ này, liệu con có sao không?
- Cô Linh bảo chưa có gì, đợi nhà trường họp kỷ luật đã. Thôi không nói nữa, ngủ đi.

Về phòng, đặt lưng lên chiếc dường quen thuộc, lúc này thấy thoải mái quá. Nghĩ lại chuyện hôm nay, không biết mình có sao không nữa, rồi thằng bé hồi sáng có "tỏi" không, cũng lo lo bị bọn nó trả thù bởi thằng anh họ nó đầu gấu nhất khu này. Nhưng lo lắng chỉ là thoáng qua, thay vào đó là niềm vui, quanh mình vẫn có nhiều người quan tâm lo lắng, lại thấy cảm phục mẹ nhiều hơn. Rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ bởi mệt mỏi. 

Sáng sớm tôi chạy sang nhà cô Linh ngay hỏi chuyện trường lớp, cô bảo thằng bé kia không sao còn tôi phải đợi họp kỷ luật bên trường mới biết được. E rằng bị đình chỉ học một thời gian. Về nhà cũng suy nghĩ rất kỹ, 4 tháng qua dù đi học đều nhưng không có một chữ nào trong đầu, lại thêm thời gian đình chỉ nữa nên sẽ mất luôn năm lớp 10. Tối đó tôi nói chuyện với mẹ, thuyết phục bà cho tôi bảo lưu, nghỉ học 1 năm. Dù gì tôi cũng học sớm 1 năm, thời gian ở nhà sẽ lấy lại tinh thần và ôn lại bài cũ. Mẹ bảo để suy nghĩ và xem quyết định trên trường ra sao đã. Mấy hôm sau, buổi họp kỷ luật tôi cũng diễn ra cuối cùng cũng không phải làm bảo lưu bởi tôi bị đình chỉ học cho đến hết năm học. Nhìn vẻ mặt bố thằng bé ấy có vẻ hả hê lắm nhưng mà kệ, tôi và mẹ tính toán cả rồi. Nghỉ thì nghỉ chờ năm sau vào học cùng em Bông, càng thích  Họp xong mẹ qua cơ quan làm việc tiếp, tôi thì đạp xe về nhà, thế là từ nay đến tháng 8 phải ở nhà, không biết làm gì đây.

Trên đường về thì thấy 4 thằng đứng bên đường cứ nhìn mình, đoạn này đường vắng 1 bên là vườn cây rộng, 1 bên là sân bóng xung quanh không có nhà ở, dự là có biến nhưng chẳng biết làm thế nào, bình tĩnh đi qua. Gần đến thì 1 thằng đầu trọc trong chúng nó ném điếu thuốc đang cầm trên tay tiến lại gần và đạp vào xe. Cả người tôi ngã nhào xuống, lăn mấy vòng, vết bầm ở lưng lại nhói lên, đau buốt đến tận xương tủy. Định tính bài tháo nhưng 4 thằng kia đã vây xung quanh rồi 
Biết là không đánh lại nổi, mình thì còi cọt, chả biết võ vẽ gì chúng nó thì to con, bặm trợn, xăm xiếc đầy mình, cũng kinh phết. Cũng sợ lắm chứ nhưng lúc đó tự an ủi chúng nó đánh không chết đâu mà sợ. Vốn là người che dấu cảm xúc rất tốt nên mặt tôi vẫn lạnh tanh nhìn thẳng vào chúng nó, cười nhếch mép kiểu anh Hứa Văn Cường 1 phát. Thôi thì có bị đánh cũng giũ lại được chút thể diện rằng ta đây không sợ 

- Mày cũng khá đấy, đập thằng em anh tơi tả rồi còn cười đểu nữa.
Nói xong thằng trọc đấy vung tay tát vào mặt, phản xạ nên đưa cánh tay đang băng trắng xóa lên đỡ được, nhưng cú đấm vào bụng sau đó thì tôi lãnh đủ. Cảm giác tức ngực cộng thêm đau ở tay làm tôi khụy xuống. Chúng thay nhau sút vào người tôi, lúc đó chỉ biết co quắp lại, nín thở mà chịu đòn, cảm thấy mình chả khác đếo gì quả bóng cho chúng nó đá  . Rồi nghe thấy tiếng kêu của mấy thằng kia, tôi thì vô sự. Quái lạ ...
http://vozforums.com/showthread.php?t=3265154&page=4

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét