Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

[TÂM SỰ - HỒI KÝ] KHOẢNG LẶNG VÀ NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI Chap 6.1

CHAP 6.1 

N Đặt lưng xuống bãi cỏ với bao suy nghĩ hỗn loạn. Về bố, về nỗi đau của mẹ, về lời dặn trước lúc đi học của chị về gương mặt lo âu của co Linh, về những lời tâm sự của chú Ba và về giọt nước mắt của bé Bông đã rơi vì tôi. Chợt nhận ra còn bao nhiêu người bên cạnh quan tâm, yêu thương mình. Tất cả họ đều rất quan trọng, chắc chắn vậy. Ngoài kia còn bao nhiêu số phận éo le, khốn khổ hơn mình mà họ vẫn sống tốt. Mắt tôi nhòe đi, cay cay, từng giọt nước mắt hòa vào mưa rơi xuống bãi cỏ xanh ngát, như cuốn trôi bao nỗi buồn trong lòng bấy lâu nay.

Sang nhà chú Ba lúc chiều muộn, muốn cảm ơn chú đã đưa tôi ra khỏi đám bùn cảm xúc. Nhưng sang đến nơi chả thấy chú đâu chỉ có em Bông ngồi trong phòng, khuôn mặt đầy lo lắng. Thấy tôi đi vào, đôi mắt em sáng lên nhưng vẻ mặt thì vẫn vậy, giận tôi mất rồi :< . Em ấy đi lấy khăn, tẩm nước ấm rồi lâu mấy vết thương, xoa dầu vào vết bầm trên mặt và tay. Có lúc dầu nóng xoa vào mấy vết xước, rát kinh hồn nhưng mà vẫn thấy vui vui, em ấy vẫn im lặng .

- Giận anh lắm à?
- ......
- Anh xin lỗi, lúc nãy không nghĩ được gì.
- .......
- Mình về đi, chắc mẹ anh đang đợi.
Đang định quay đi thì em ấy cũng mở lời .
- Đưa em lên chùa, chú Ba nói vớibác anh ở bên đây rồi, lát về cũng được.
- Tay a đau, sao chở em được ?
Em ấy không đáp lại, đóng cửa nhà rồi ra cái xe đạp, ngồi lên yên trước và ném về tôi một cái nhìn với ẩn ý - ĐI 
Tôi bật cười trong bụng, nhìn cái mặt câng câng thấy ghét, chắc là giận lắm mà. Nghĩ thế thôi chứ chả dám nói ra, vớ vẩn em ấy nghỉ chơi luôn thì khổ. Bao nhiêu năm chơi với nhau, đi chơi cũng nhiều nhưng mà lần đầu được em ấy chở, lần đầu ngồi sau em lại không khí ngột ngạt thế này, chả đứa nào nói câu gì.
Mình với em đi dạo trong chùa, không gian tĩnh mịch, trời âm u kèm theo những cơn gió lạnh đầu mùa. Cứ đi vậy gần tiếg đồng hồ, vẫn im lặng. Ði qua hàng cúc dại lại nhớ những lần em kể cho mình về mẹ em ấy, bất chợt nhận ra em ấy cũng bất hạnh như mình, thậm chí gấp nhiều lần. Sinh ra đã mất mẹ, mất luôn thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Rồi chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật em Bông, sáng giờ nhiều chuyện quá làm mình cũng không nghĩ đến. Đứng lại bên hàng cúc nhỏ chờ em ấy đi xa 1 đoạn rồi hái 1 bông nhỏ rồi giấu đi sau bàn tay. Bông thấy tôi tụt lại sau cũng đứng lại, nhìn tôi một cách khó hiểu … Lấy hết can đảm, tôi tiến lại gần em cài lên mái tóc em ấy, rồi tháo cái lắc bạc trên tay đeo vào cho em. Bông tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.

- CMSN em nhé ! Anh xin lỗi... Vòng này là bố tặng anh đấy, vậy nên em cũng hiểu là với anh em quan trong ntn rồi đấy. Đừng giận anh nữa nha !

Em ấy bất ngờ lắm, 2 má ửng hồng rồi ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác cố dấu đi nụ cười nhưng mà mình biết tỏng 
...........

- Về đi, trời tối rồi _ mình bảo em ấy 
- Dạ ...
Lúc ra cổng em đòi chở mình nhưng thôi, lúc này tay cũng đỡ rồi với cả trời cũng tối, em ấy không quen đường lại tay con gái yếu mềm nên mình chở em ấy.

- Anh này !
- Ha ?
- Bác lo cho anh lắm đấy , trưa anh không về nhà bác định nghỉ làm tìm anh, em bảo mãi bác mới đỡ lo.
- Uhm!
- Tý về lựa nói cho bác đỡ buồn nha.
- Uhm, Bông này !
- Dạ 
- Cảm ơn em nha.
- .. ...
- Nãy giận anh lắm hả?
- Chứ sao không !
- giờ còn không?
- Còn chút chút.
- Sao lại còn ?
- Tý về nhà là hết, hihi ...
- Bông!
- Dạ ?
- Sao để tay trên đầu chi thế.
- Giữ bông hoa chứ chi .
.......

Rồi 2 đứa tiếp tục về trên con đường quen thuộc giữa cơn mưa phùn và gió lạnh, nhưng lúc này tôi lại thấy ấm áp lạ thường ...
- Vô nhà đi ,mưa ướt hết giờ. Anh cũng về đây!
- Dạ, Anh này !
- ?
- Liệu bác có mắng hay đánh anh không ?
- Chắc không đâu , bé giờ chưa khi nào bị mẹ đánh hết á.
- Hì, em vào đây ...
- Này 
- ?
- Sao giữ bông hoa mãi thế , không mỏi tay à ?
- Kệ tui ...
Nói xong em ấy chạy nhanh vô nhà, tay vẫn giữ bông hoa trên đầu một cách cẩn thận, lúc đó bé nên cũng không hiểu cho lắm, nhưng mà vẫn trông đáng yêu chết đi được 
Mình cũng dắt xe về nhà, không biết mẹ có giận mình lắm không, nãy gió với em ấy thế thôi chứ bé giờ bị mẹ quất suốt vì nghịch ngợm  Mẹ trông hiền thế nhưng cũng nghiêm lắm, không chiều 2 chị em như bố đâu. Cơ mà có đánh cũng chịu chứ biết sao, sáng bị đánh cũng nhiều giờ về thêm tý chả sao cả 

Về nhà cũng đã hơn 8h, mẹ ngồi bên bàn ăn, mâm cơm vẫn còn nguyên, nghe tiếng mở cổng bà ra tận cửa, chắc mong tôi lắm.

- Con về đấy à, mặt mũi sao thế này, đau lắm không?
- Vào tắm rửa đi, mẹ hâm lại đồ ăn.

Tôi hơi bất ngờ, bao nhiêu kịch bản hiện lên trong đầu khi gặp mẹ không giống chút gì lúc này cả. Mẹ không giận dữ, không tỏ vẻ trách móc ...

- Con xin lỗi, con .. Con ...
....
- Thôi vào tắm rửa ăn cơm đã, tý nói chuyện sau.

Tuy thoải mái hơn chút nhưng không biết tý nữa có biến gì hay không ...
Chap 6.2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét